Chỉ có Bùi Miên Mạn nhàm chán ngáp một cái, vô ý thức nhìn về phía Tổ An, phát hiện hắn đang nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Thương Lưu Ngư, khóe môi không khỏi mỉm cười: Thật là một gia hỏa háo sắc.
Trong không khí tràn ngập khí tức khẩn trương, trên khuôn mặt yêu dã của Bạch Tố Tố xuất hiện một tia ngưng trọng, trên mặt Lỗ Đức thì khổ đại cừu thâm, thần kinh của song phương căng thẳng, đang không ngừng tìm kiếm lấy sơ hở trên người đối phương.
- Mắt lớn trừng mắt nhỏ lâu như vậy làm gì, các ngươi còn muốn đánh nữa hay không?
Thời điểm mọi người ngừng thở khẩn trương, bỗng nhiên truyền tới một thanh âm lười biếng, nhìn lại, chỉ thấy Tổ An không kiên nhẫn duỗi cái lưng mệt mỏi.
Đến từ Bạch Tố Tố, điểm nộ khí +666!
Đến từ Lỗ Đức, điểm nộ khí +666!
Những người khác ánh mắt khiếp sợ, cũng dám đồng thời đắc tội chủ nhiệm và Bạch Tố Tố, thật là tráng sĩ.
Tổ An cũng không có cách nào, vì kiếm chút điểm nộ khí, ta dễ dàng sao, hoàn toàn là cầm tánh mạng đi mạo hiểm.
Bạch Tố Tố và Lỗ Đức liếc nhau, phảng phất như hiểu tâm ý của đối phương: Hai ta đừng đánh, trước làm thịt gia hỏa tìm đường chết kia đã?
Thời điểm bọn hắn muốn dừng tay, một thanh âm lạnh lẽo uy nghiêm truyền đến:
- Các ngươi đang làm gì?
Bạch Tố Tố và Lỗ Đức biến sắc, vội vàng thu vũ khí vào, cung kính thi lễ:
- Gặp qua hiệu trưởng.
- Gặp qua hiệu trưởng!
- Gặp qua hiệu trưởng!
...
Những người khác cũng nhao nhao thi lễ, Tổ An kinh ngạc, không nghĩ tới mỹ nhân hiệu trưởng lại có uy vọng cao như vậy.
Một thân ảnh mỹ lệ chậm rãi đi tới, da trắng hơn tuyết, khuôn mặt như vẽ, mái tóc búi cao trên đầu, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, hiển thị rõ cảm giác cao quý, bất kể là ai nhìn thấy cũng sẽ từ đáy lòng tán thưởng một tiếng đại mỹ nhân, chỉ bất quá ánh mắt của nàng như điện, khí chất uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Dưới váy, cái đùi tròn trịa rắn chắc như ẩn như hiện, lại thêm vớ da chăm chú bao vây, đôi chân dài hoàn mỹ hiện ra vô cùng tinh tế.
Tổ An ác ý phỏng đoán, những người này khom mình hành lễ, có phải là thừa cơ đi xem chân của nàng hay không?
Nhìn Vi Tác ở cách đó không xa, chỉ thấy hắn gắt gao nhìn chằm chằm đôi chân của Khương La Phu, trong ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt, cả người cực kỳ hưng phấn, càng không ngừng nuốt nước miếng.
Tiện nhân!
Tổ An âm thầm xem thường, lại nhịn không được nhìn thoáng qua Thương Lưu Ngư, lần trước ở trong lương đình, đôi chân dài của nàng không thua Khương hiệu trưởng chút nào, bất quá hôm nay nàng mặc váy dài, chỉ có thể ẩn ẩn lộ ra mắt cá chân, đáng tiếc không thể nhìn đã mắt.
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Thanh âm có chút hiếu kỳ của Thương Lưu Ngư truyền đến.
Tổ An khẽ cười nói:
- Kỳ thật ngươi có thể mặc váy ngắn một chút, che khuất đôi chân xinh đẹp như vậy thật quá đáng tiếc.
Thương Lưu Ngư đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó trên mặt hiện ra vẻ đỏ ửng nhàn nhạt:
- Nếu không phải trước đó ở trong lương đình gặp qua, ngươi nói những lời này với ta, sẽ không có quả ngon để ăn, nhớ kỹ về sau học sinh nên có dáng vẻ của học sinh, không được tùy tiện đùa giỡn lão sư.
- Không thể tùy tiện đùa giỡn, vậy có thể đàng hoàng đùa giỡn rồi?
Tổ An cười nói.
Thương Lưu Ngư lộ ra biểu tình cổ quái:
- Tính tình tìm đường chết của ngươi lại mạnh hơn, khó trách mới đến trường học không mấy ngày, đã có nhiều người muốn đối phó ngươi như vậy.
Tổ An nhún vai:
- Bọn hắn đều là ghen ghét ta anh tuấn tiêu sái, ngươi nhìn trong trường học này, từ đầu tới cuối đều không có nữ nhân muốn đối phó ta?
Thương Lưu Ngư sững sờ, hình như đúng nha, đối phó hắn đều là nam sinh, những nữ nhân kia ngược lại giúp hắn hóa giải nguy nan, ngay cả Bạch Tố Tố bất nam bất nữ, tựa hồ cũng nhảy ra che chở hắn.
Dáng vẻ xì xào bàn tán của hai người rơi vào trong mắt Khương La Phu cách đó không xa, nàng không khỏi hừ lạnh: Tiểu tử thúi này còn gạt ta không biết Thương Lưu Ngư, hiện tại lại trò chuyện thân mật như vậy.
Tính tình của Thương Lưu Ngư nàng quá rõ ràng, mặc dù tiếp xúc để cho người như mộc xuân phong, mặt ngoài nhìn như nhu hòa dễ ở chung, nhưng kỳ thật đều bảo lưu lại một khoảng cách, trong xương có một loại lạnh lùng và không thích sống chung, còn chưa thấy nàng và ai trò chuyện vui vẻ như vậy.
Khương La Phu thu hồi ánh mắt, hắng giọng một cái, trừng Lỗ Đức và Bạch Tố Tố:
- Các ngươi đang làm gì? Thân là lão sư, lại ẩu đả ở trong trường học? Còn ở trước mặt nhiều học sinh vây xem như thế?
Bạch Tố Tố che miệng cười nói:
- Hiệu trưởng tỷ tỷ hiểu lầm, chuyện này đều là họ Lỗ cố ý nhằm vào một học sinh gây ra, không tin ngươi cứ hỏi người xung quanh xem.
Thấy hắn trực tiếp chụp nước bẩn lên đầu mình, Lỗ Đức tức giận đến xém chút bốc khói, bất quá sự tình này vẫn nên giải thích nguyên do cho thỏa đáng:
- Hiệu trưởng, chủ yếu là Tổ An này mắt không sư trưởng, lại đánh bạc khắp nơi, tạo thành ảnh hưởng không tốt, cho nên ta chuẩn bị khai trừ hắn ra ngoài, ai biết họ Bạch này lại nhảy ra đối nghịch với ta.
Nhìn thấy hai người hất nước bẩn cho nhau, trên mặt Khương La Phu lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Được rồi được rồi, hai ngươi không cần chỉ trích nhau, chân tướng việc này ta đã biết, nếu Dương Ủy lão sư chủ động nói ra đổ ước, bây giờ thua tự nhiên nên có chơi có chịu, đừng để người ngoài chê cười Minh Nguyệt Học Viện chúng ta thua không nổi.