Ba người trong xe ngựa mỗi người đều có tâm tư riêng, cũng không lâu lắm đã tới ngoài học viện, bởi vì quy củ, tọa kỵ xe ngựa không thể vào học viện, cho nên mọi người xuống xe ở cửa ra vào.
Nhìn thấy Sở Sơ Nhan xuất hiện, xung quanh vang lên trận trận kinh hô, hiển nhiên ở trong học viện rất ít gặp được đệ nhất mỹ nhân này, hôm nay vận khí thật tốt.
Bất quá thấy được Tổ An từ trong xe ngựa đi xuống, nghĩ đến hắn không chỉ ngồi cùng xe ngựa với nữ thần, còn ở một nhà, ngủ một giường, cả đám đều nhịn không được ghen ghét.
- Thật là duyên phận, lại ở nơi này gặp Sở tiểu thư.
Một thanh âm quen tai vang lên.
Tổ An quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thạch Côn đứng ở cách đó không xa, trên mặt lộ ra nụ cười tự cho là anh tuấn, nhìn liền muốn đấm một phát.
- Oa, thật đẹp trai!
- Đó chính là Thạch gia Lục công tử đại danh đỉnh đỉnh sao?
- Khó trách trong truyền thuyết nhiều nữ nhân thích hắn như vậy, nhìn bộ dáng của hắn, ta cũng nhịn không được sinh lòng yêu thương.
- Thật sao, ta lại cảm thấy không đẹp trai bằng Tạ công tử.
- Hừ, đừng đề cập tra nam kia, tra nam kia làm sao có thể so sánh với Thạch công tử.
...
Một đám nữ học sinh đi ngang qua biết thân phận của hắn, đều giống như hoa si.
- Aii, nữ nhân.
Tổ An âm thầm xem thường.
Lúc này bên cạnh Thạch Côn còn có không ít người, trong đó rất nhiều người Tổ An không biết, nhưng cũng có mấy người quen biết cũ.
Tỉ như Viên Văn Đống, trước đó một bộ tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, bây giờ trên người một chút ngạo khí cũng không có, đứng ở sau lưng Thạch Côn, cũng không biết đang nói cái gì, trên mặt tràn đầy nụ cười lấy lòng.
Mặt khác Diệp Thần Lương kia càng không chịu nổi, nụ cười trên mặt có thể nói không khác gì chó mừng chủ.
Quả nhiên mặc kệ ở thế giới nào, đều hiện thực như vậy.
Tổ An nhịn không được thở dài, cảnh tượng như vậy kiếp trước có thể nói là quá quen thuộc.
Sở Hoàn Chiêu ở bên cạnh nhìn Thạch Côn một chút, nhịn không được lầu bầu:
- Ta còn tưởng đẹp trai như thế nào, bây giờ nhìn lại cũng chỉ tương đương tỷ phu mà thôi.
Tổ An tức đến xạm mặt, nha đầu này đến cùng là đang khen ta, hay tổn hại ta?
Thấy Thạch Côn mỉm cười đi tới, Sở Sơ Nhan nhíu mày, đang định nói chuyện, Thạch Côn đã nói:
- Trước đó ở trên đường Sở tiểu thư nói ta là ngoại nhân thì cũng thôi, hiện tại ở trong học viện, ta cũng là học sinh của Minh Nguyệt Học Viện, coi như đồng môn, cũng không tính ngoại nhân nha.
Bởi vì cái gọi là đưa tay không đánh mặt người cười, thái độ của đối phương tốt như vậy, Sở Sơ Nhan cũng không tiện cự tuyệt, hơi gật đầu ra hiệu:
- Gặp qua Thạch công tử.
Nhìn nữ tử trước mắt bạch y tung bay, phong thái như tiên, Thạch Côn nhịn không được thầm khen, những năm này hắn gặp qua không biết bao nhiêu mỹ nữ, lại thêm gia thế và khuôn mặt anh tuấn, thường xuyên có nữ nhân ôm ấp yêu thương, nhưng không ai có thể so sánh với Sở Sơ Nhan, nàng dung nhan tuyệt mỹ, còn có khí chất thanh lãnh, không giống như nữ tử nhân gian.
- Ta nhất định phải đạt được nàng!
Ý nghĩ này càng mãnh liệt.
Thạch Côn mỉm cười, nụ cười hoàn mỹ lại trêu đến không ít nữ học sinh phương tâm dập dờn:
- Sở tiểu thư, kỳ thật đây cũng không phải lần thứ nhất chúng ta gặp.
- Ồ?
Sở Sơ Nhan có chút ngoài ý muốn.
- Tha thứ ta ngu dốt, thực nghĩ không ra ở nơi nào gặp qua công tử.
Thạch Côn cười nói:
- Đại khái sáu bảy năm trước, Sở tiểu thư đi kinh thành một chuyến, vừa vặn lần đó ta ở phụ cận có tụ hội, cách một mảnh hồ thấy được tiểu thư, lúc ấy quả thực là kinh động như gặp thiên nhân, chỉ tiếc chờ ta chạy tới, Sở tiểu thư đã không thấy phương tung, lòng cực kỳ tiếc nuối, những năm này một mực tìm kiếm tiên nữ ngày đó, đáng tiếc một mực không có tin tức. Kết quả lần này lại ở nơi đây gặp phải tiểu thư, xem ra là thượng thiên cảm động lòng thành của ta, ban cho ta duyên phận.
- Oa, không nghĩ tới Thạch công tử si tình như vậy.
- Nếu hắn nói với ta loại lời này, ta khẳng định sẽ hạnh phúc ngất.
- Đúng vậy, vốn cho rằng bộ dạng hắn đẹp trai, sẽ giống như Tạ Tú, đều là hoa hoa công tử, không nghĩ tới hắn là tình chủng.
...
Tổ An nghe mà trong lòng tức giận, những hoa si này, người ta tùy tiện nói mấy câu đã kích động như vậy, có phải hắn đánh rắm, ở trong mắt các ngươi chính là trầm hương không?
Thấy Thạch Côn không nhìn mình, lại không ngừng biểu đạt ái mộ với lão bà của mình, cái này nam tử nào có thể nhịn?
Tổ An trực tiếp tiến lên ngăn ở trước người Sở Sơ Nhan, cao giọng nói:
- Vị công huynh này, lời này của ngươi ta có chút kì quái nha.
- Công huynh?
Thạch Côn sững sờ, hơn nửa ngày mới phản ứng được đối phương ám chỉ mình là công công, không khỏi đen mặt nói.
- Là Côn!
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +315!
- Được rồi công huynh.
Tổ An nói thẳng.
- Theo ngươi nói, sáu bảy năm trước ngươi gặp nàng một lần, sau đó một mực điều tra tin tức của nàng nhưng tra không được, kết quả hôm nay cơ duyên xảo hợp gặp gỡ ở nơi này, ngươi xưng cái này là duyên phận?
- Ngươi là ai, tại sao ta phải trả lời vấn đề của ngươi.
Thạch Côn hừ lạnh, hắn đương nhiên biết đối phương là ai, chỉ bất quá lấy thân phận của hắn, không nhìn thẳng mới là đả kích tốt nhất.
- A, ngươi không biết ta là ai, vậy ta giới thiệu cho ngươi.
Tổ An vừa nói vừa kéo tay Sở Sơ Nhan.
- Ta chính là lão công của nữ thần mà ngươi ngày nhớ đêm mong, mỗi ngày ngươi cần huyễn tưởng, ta thì không cần phiền toái như vậy, tình nhân trong mộng của ngươi, mỗi ngày đều ngủ cùng giường với ta, thế nào, hiện tại biết chưa?