Tổ An thở dài một hơi:
- Chưa từng thấy qua người hèn mọn như vậy. Cũng được, không giả nữa, ngả bài, ngày mai gia tộc thi đấu, sẽ để ngươi kiến thức thực lực chân chính của bản công tử một chút, đến lúc đó cũng đừng khóc.
- Thực lực chân chính của ngươi?
Viên Văn Đống phảng phất như nghe được chuyện cười, những người khác cũng cười ha hả.
- Tốt, ngày mai ta sẽ kiến thức cao chiêu của Tổ công tử, ha ha ha ha.
Thạch Côn ở một bên cũng cười, Tổ An này đúng là có chút giấu tài, bất quá theo Tuyết Nhi nói, chỉ là Tam phẩm, mạnh cũng mạnh không đến đâu, mặc dù Viên Văn Đống mới vừa vào Ngũ phẩm, nhưng đối phó hắn dư xài.
Đương nhiên để bảo đảm vạn vô nhất thất, vẫn phải tìm cơ hội nhắc nhở hắn một chút.
- Cũng không sợ sớm nói cho ngươi thứ tự xuất trận của ta, đến lúc đó ta là áp trục, đừng đến lúc đó không dám lên đài với ta.
Tổ An nói.
Viên Văn Đống cười ha ha:
- Yên tâm, ta nhất định sẽ lên lôi đài đánh ngươi!
Hắn làm sao nhìn không ra dự định của Sở gia, đoán chừng là cố ý an bài hắn ở cuối cùng bảo hộ hắn, nghĩ đến lúc đó thắng bại đã định không cần hắn ra sân, hừ hừ, cho rằng lần này Viên gia chúng ta còn như mấy năm trước, đến lúc đó khẳng định sẽ để cho ngươi giật nảy mình.
Nhìn Tổ An bây giờ phô trương thanh thế, trong đầu Viên Văn Đống tưởng tượng ngày mai hắn biết mình không thể không ra sân sẽ kinh hãi như thế nào, liền không nhịn được bật cười.
Gia hỏa ngu ngốc này!
Viên Văn Đống và Tổ An không hẹn mà cùng đánh giá đối phương.
Thấy mục đích đã đạt tới, Sở Sơ Nhan không muốn ở chỗ này lâu, lôi kéo Tổ An rời đi.
Thạch Côn nhìn mà ánh mắt ngưng tụ, quan hệ của Sở Sơ Nhan và tên kia tựa hồ không giống như Tuyết Nhi nói, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này quan hệ của hai người bọn hắn lại tiến một bước?
Nghĩ đến đỉnh đầu của mình tựa hồ hiện ra lục quang, Thạch Côn cảm giác có tà hỏa dâng cao.
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +222!
Lúc này Tổ An căn bản không quan tâm hệ thống nhận được điểm nộ khí, tất cả lực chú ý của hắn đều nằm ở trên tay Sở Sơ Nhan, vừa lạnh vừa mềm mềm lại bóng loáng, không khỏi có chút kinh hỉ, không ngờ nàng sẽ chủ động nắm tay mình.
Bất quá vừa rời khỏi đám người, Sở Sơ Nhan liền thuận thế buông ra:
- Vừa rồi ngươi biểu hiện rất tốt, thành công kéo lên phẫn nộ của Viên Văn Đống, xem ra ngày mai hắn nhất định sẽ lựa chọn ngươi.
Tổ An có chút đắc ý:
- Khác không dám nói, nếu bàn về chọc giận, Tổ An ta đời này không kém ai.
- Nhìn ra được.
Nghĩ đến trước đó Tuyết Nhi bị hắn chọc đến tức giận như vậy, Sở Sơ Nhan không khỏi mỉm cười.
Sở Hoàn Chiêu có chút lo âu nói:
- Tỷ tỷ, nếu ngày mai tỷ phu thật đối đầu với Viên Văn Đống thì làm sao bây giờ, họ Viên đã Ngũ phẩm, hơn nữa hận tỷ phu như thế, đến lúc đó khẳng định sẽ hạ độc thủ.
Sở Sơ Nhan đáp:
- Yên tâm đi, lấy chúng ta an bài trước đó, mấy vòng trước hẳn có thể phân ra thắng bại, cuối cùng hắn không có cơ hội ra sân.
- Nhưng mọi thứ đều có vạn nhất nha.
Sở Hoàn Chiêu lo lắng.
- Thật có vạn nhất, hắn trực tiếp nhận thua là được, huống chi còn có ta và cha ở một bên chiếu khán, sẽ không xảy ra sự tình gì.
Sở Sơ Nhan đáp.
Sở Hoàn Chiêu cau mày nói:
- Nhưng tỷ phu đã thả lời, nếu không so thì cũng thôi, nếu quả thật phải lên, lại nhận thua, về sau còn làm sao gặp người?
Sở Sơ Nhan đáp:
- Mặt mũi trọng yếu hay tính mệnh trọng yếu?
Nói xong nhìn Tổ An.
- Điểm này ta cũng nhắc nhở ngươi, ta phát hiện tính tình của ngươi rất thích trêu chọc người khác, trước đó không có việc gì là vận khí tốt, nhưng không có khả năng một mực vận khí tốt như vậy, cho nên ngươi phải đổi tính tình một chút, bằng không lúc nào chọc tới người không nên dây, hối hận cũng không kịp.
- Yên tâm đi, ta gây đều là người ta chọc nổi.
Tổ An nghĩ thầm nếu không chọc người, điểm nộ khí từ đâu tới? Huống chi hắn cũng không phải mù quáng tìm đường chết, người không nên dây vào, hắn sẽ không đi gây.
Tỉ như hắn dám cố ý đi kiếm điểm nộ khí của Mễ lão đầu sao? Có cố ý đi kiếm điểm nộ khí của Kỷ Đăng Đồ sao? Cho nên mặt ngoài nhìn như hắn rất tìm đường chết, nhưng trên thực tế trong lòng rất cẩn thận.
Đương nhiên chờ tiểu huynh đệ của ta thành công giải phong ấn, phải tìm cơ hội bù điểm nộ khí về, bằng không sẽ rất khó chịu, hừ!
Lời này của hắn rơi vào trong tai Sở Sơ Nhan lại là ý khác, chỉ nghĩ hắn không nghe lọt, âm thầm thở dài một hơi, cũng lười thuyết phục cái gì.
- Ta đi phòng học của mình, thời điểm tan học gặp lại.
Sở Sơ Nhan nói xong, tâm sự liền nặng nề rời đi, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Chờ sau khi nàng đi, Sở Hoàn Chiêu mới thở dài nhẹ nhõm:
- Nín chết ta, nhiều lần ta đều xém chút nhịn không được muốn nói cho nàng.
Tổ An cổ quái nhìn nàng:
- Lừa gạt tỷ tỷ ngươi như vậy, có chút không hay nha?
- Như vậy mới thú vị nha, ha ha ha...
Sở Hoàn Chiêu cười rất gian trá, mặt mày hớn hở nói.
- Tỷ tỷ còn nói lúc tan học gặp lại, ngươi nói thời điểm nàng ở trong phòng học nhìn thấy ngươi, biểu lộ sẽ như thế nào?
- Ta cũng muốn biết.
Tổ An bị nàng làm cho có chút hưng phấn.
- Ngươi nói đợi lát nữa ta ở trên lớp học gặp nàng, phải làm sao mới càng kịch tính đây?
- Đây không phải ngươi am hiểu nhất sao, hỏi ta làm gì?
Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh.
- Nhìn Viên Văn Đống và đám người Diệp Thần Lương, liền biết ngươi xấu nhất, quả thực là thiên tài trêu người.
- Kỳ thật con người của ta rất thành thật.