Thấy nàng tức giận, Phan Long Phó Phượng vội vàng nói:
- Không có vấn đề không có vấn đề, chuyện này giao cho chúng ta.
Lúc này Ngô Tình mới đổi giận thành vui:
- Này mới đúng nha!
Một bên khác Tổ An tò mò nhìn Thương Lưu Ngư:
- Làm lão sư như ngươi thật biệt khuất, lại bị học sinh khi dễ tới cửa.
Thương Lưu Ngư liếc mắt:
- Không phải tại ngươi không đóng cửa sao? Nếu không bọn gia hỏa này làm sao tới.
- Vừa rồi nhất thời kích động nên quên.
Tổ An ngượng ngùng cười cười.
- Được rồi, chúng ta nói từ khúc, ngươi xem còn có vấn đề gì hay không.
Thương Lưu Ngư lại nhẹ nhàng khảy đàn.
Nghe xong, Tổ An liên tục gật đầu:
- Đúng đúng đúng, giống nhau như đúc, Thương tỷ tỷ ngươi thật là một thiên tài.
- Ta tính là thiên tài gì, người sáng tác từ khúc này mới là thiên tài.
Thương Lưu Ngư tò mò nhìn hắn.
- Cái từ khúc này thật không phải ngươi sáng tác?
- Thật không phải ta, thời điểm ta nằm mơ nghe được.
Mặc dù da mặt của Tổ An dày, nhưng không dày đến có thể thản nhiên chiếm làm của riêng.
- Minh bạch, không nghĩ tới ngươi vẫn rất khiêm tốn.
Thương Lưu Ngư lấy ra một con ốc biển đưa tới, lộ ra gần nửa đoạn cổ tay xinh đẹp.
- Cái này cho ngươi.
Thấy nàng hiểu lầm, Tổ An đang muốn giải thích, chợt chú ý tới ốc biển nàng đưa tới:
- Đây là cái gì?
- Vật này có thể ghi chép thanh âm vừa mới nghe được, đợi lát nữa ngươi tiến vào phòng học dùng nó, sẽ phát ra... âm nhạc bối cảnh.
Thương Lưu Ngư giải thích.
- Ngươi không đi?
Tổ An có chút thất vọng.
- Da mặt ta mỏng.
Khuôn mặt của Thương Lưu Ngư đỏ lên, luôn cảm thấy gia hỏa này thật là thiên mã hành không, đi dạy học cũng đủ trò như vậy.
- A...
Tổ An rơi vào đường cùng, đành phải nghiên cứu ốc biển trong tay, Thương Lưu Ngư ở bên cạnh chỉ điểm, rất nhanh hắn liền biết dùng như thế nào.
Cái đồ chơi này cũng tương tự như máy ghi âm!
Tổ An không thể không cảm thán thế giới này thần kỳ, mặc dù khoa học kỹ thuật không phát triển, nhưng tương tự có thể dùng tu luyện đền bù, rất nhiều vật phẩm sinh hoạt tiện lợi kiếp trước, thế giới này đều có thể dùng pháp khí, trận pháp đạt tới hiệu quả tương tự.
- Đúng rồi Thương tỷ tỷ, ngươi có đồ vật giống keo xịt tóc không?
Tổ An hỏi.
- Keo xịt tóc?
Thương Lưu Ngư sững sờ.
- Chính là loại có thể cố định tóc ấy.
Tổ An miêu tả đại khái.
- A, hẳn là có đồ vật kém không nhiều.
Thương Lưu Ngư nhẹ gật đầu, sau đó đi vào phòng tìm, lấy ra một bình chất lỏng sềnh sệch.
- Ngươi dự định làm sao?
- Như vậy như vậy...
Tổ An đại khái hình dung đầu của Phát ca đại.
Thấy hắn làm tay chân vụng về, Thương Lưu Ngư mỉm cười:
- Ta giúp ngươi.
Nói xong ấn hắn ngồi trên ghế, đi tới bên cạnh giúp hắn chỉnh lý kiểu tóc mới.
Hai người cách gần như vậy, Tổ An ngửi được mùi thơm giống như xạ hương, trong lòng không khỏi nhảy dựng, đồng thời có chút hiếu kỳ, từ tình huống vừa rồi đến xem, lúc mình tiến vào nàng hẳn mới từ trong bồn tắm đứng lên, hẳn không có cơ hội thoa hương phấn.
Vậy tại sao trên người có mùi hương như thế?
Chẳng lẽ là mùi hương cơ thể?
Thương Lưu Ngư ở sau lưng hắn làm một hồi, lại chạy đến trước mặt giúp hắn chải vuốt, bởi vì quá chuyên chú, bất tri bất giác nửa ngồi xuống.
Tổ An chỉ nhìn một cái, máu mũi xém chút phun ra.
Nguyên lai Thương Lưu Ngư vừa tắm xong, trên người bọc lấy áo choàng vốn có chút rộng, trước đó thì thôi, dù sao cách xa, chỉ có thể nhìn nửa bắp chân và vai.
Bây giờ nàng nửa ngồi ở trước mặt mình, cổ áo và vạt áo rộng rãi căn bản không ngăn được tầm mắt, làm cho bộ ngực tuyết trắng rõ ràng hiện ra, còn có thể thấy được hai núm vú đỏ hồng xinh xắn.
Lộc cộc...
Dù Tổ An không ngừng khuyên bảo mình bình tĩnh, nhưng hắn vẫn kìm lòng không được nuốt một ngụm nước bọt.
Thương Lưu Ngư rốt cục phát hiện dị thường, cúi đầu xem xét, nàng xưa nay nhẹ như mây gió cũng không nhịn được hai gò má ửng hồng, trong nháy mắt đứng lên lui về sau mấy bước, có chút mất tự nhiên nói:
- Đã làm không sai biệt lắm, ngươi có thể đi lên lớp.
Tổ An không thể không cảm thán đại tỷ tỷ thành thục ôn nhu quả nhiên không giống những tiểu nữ sinh kia, đổi lại những tiểu cô nương kia, đụng phải loại tình huống này khẳng định sẽ hoảng sợ, nào giống nàng căn bản không nói tới, tận khả năng lạnh nhạt.
Bất quá đối phương hảo ý giúp hắn, hắn lại không cẩn thận chiếm tiện nghi của người ta, dù da mặt dày cũng có chút xấu hổ:
- Sự tình hôm nay cám ơn ngươi, lần sau mời ngươi ăn cơm.
Đối phương không muốn nói, hắn đương nhiên sẽ không đui mù đi nói, đây chính là ăn ý giữa người trưởng thành, a, hiện tại ta không phải là một thiếu niên sao?
Lúc này sắc mặt của Thương Lưu Ngư đã khôi phục bình thường, nghe vậy mỉm cười:
- Người muốn mời ta ăn cơm nhiều lắm, chưa hẳn tới lượt ngươi.
- Vậy cũng đúng.
Tổ An nghĩ đến nàng ở trong học viện rất được mến mộ, biết đối phương không có nói ngoa.
- Như vậy tùy duyên đi.
Hiện tại thời gian cũng không nhiều lắm, Tổ An phất phất tay từ biệt, nhanh chóng đi đến Thiên tự ban.
Lúc này Thiên tự ban rất yên tĩnh, không giống Hoàng tự ban, học sinh trong Thiên tự ban đều là thiên tài tâm cao khí ngạo, dù có thời gian, cả đám cũng tình nguyện ngồi một chỗ minh tưởng, không nguyện ý giống các lớp khác cười giỡn chơi đùa.
Bất quá ánh mắt mọi người vẫn không nhịn được nghiêng nhìn, Sở Sơ Nhan chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, nhưng rơi vào trong mắt mọi người, phảng phất như yên hà bao phủ, tiên nữ hạ phàm.
- Không hổ là đệ nhất mỹ nhân...