Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 210 - Chương 210: Ngươi Làm Sao Đấu Với Ta (3)

Chương 210: Ngươi Làm Sao Đấu Với Ta (3) Chương 210: Ngươi Làm Sao Đấu Với Ta (3)

Phản ứng đầu tiên của Thạch Côn là Viên Văn Đống điên rồi, ai biết nhìn vài người đều đồng tình nhẹ gật đầu, nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng đờ.

- Móa nó, sao các ngươi không nói sớm!

Trong mắt Thạch Côn sắp phun ra lửa, dù xưa nay hắn tự xưng phong độ nhẹ nhàng, cũng không nhịn được nói tục.

- Ngươi cũng không có hỏi chúng ta nha.

Viên Văn Đống rất ủy khuất, nghĩ thầm việc này trong học viện ai không biết, không ngờ ngươi không biết thật.

Thạch Côn sắp thổ huyết, sao Tuyết Nhi, Mai Siêu Phong không đề cập qua việc này? Hại bản công tử mất mặt lớn như thế, bị cả lớp xem như trò cười, khó trách từ vừa mới bắt đầu, đã cảm thấy bầu không khí trong phòng học có chút quỷ dị.

Bất quá hắn phản ứng cũng nhanh, lập tức nói:

- Ta hôm nay vừa mới chuyển đến, người không biết vô tội, huống chi ngươi đi vào lại không giới thiệu, không trách được ta.

Tổ An nhẹ gật đầu:

- Không sai, như vậy phạt ngươi ngươi cũng không phục, như vậy đi, nếu là lão sư toán thuật, ta theo quy củ kiểm tra bài, phàm là đáp không được, tất cả đều bị phạt đứng, không có vấn đề gì chứ?

Nghe được hắn muốn ra đề mục, đám người nhao nhao biến sắc, lúc trước Dương Ủy một đề cũng không đáp được còn rõ mồn một trước mắt.

Thạch Côn sững sờ, đáp ứng:

- Đương nhiên không có vấn đề!

Hắn tự xưng văn thao vũ lược không gì không biết, những đề mục này làm sao khó được hắn, lại nói, hắn chí ít mạnh hơn những người khác, nếu như hắn đáp không được, những người khác càng không có khả năng đáp, đến lúc đó không có khả năng phạt đứng tất cả mọi người chứ? Bên trong còn có lão bà hắn nha!

- Tốt, cẩn thận nghe cho kỹ.

Tổ An nói.

- Có hai người Giáp, Ất, trong đó Giáp chỉ nói dối, mà không nói thật; Ất thì chỉ nói thật, chưa bao giờ nói dối. Thời điểm hai người bọn họ trả lời vấn đề của người khác, chỉ thông qua gật đầu và lắc đầu đến biểu thị, sẽ không nói chuyện. Có một ngày trước mặt ngươi có hai con đường: A và B, trong đó một con đường thông hướng kinh thành, một con đường khác thông hướng thôn trang nhỏ. Lúc này, trước mặt ngươi đứng Giáp và Ất, nhưng ngươi không biết người này là Giáp hay Ất, cũng không biết “gật đầu” là biểu thị “đúng” hay biểu thị “không” . Hiện tại ngươi nhất định phải hỏi một vấn đề, mới có thể kết luận ra con đường nào thông hướng kinh thành. Như vậy, vấn đề này nên hỏi như thế nào?

Mọi người hít sâu một hơi, quả nhiên không ngoài sở liệu, gia hỏa này ra đề mục luôn kinh khủng như vậy!

Thạch Côn nghe cũng sửng sốt, nửa ngày ngay cả đề cũng nghe không hiểu, một lúc lâu sau mới đỏ mặt nói:

- Ta không biết, nhưng ta không tin bọn hắn đáp được, không tin ngươi bảo nàng đáp thử xem!

Hắn chỉ Sở Sơ Nhan, trong lòng của hắn đã tính toán tốt, nếu Sở Sơ Nhan đi theo hắn ra ngoài phạt đứng, ngược lại là một chuyện tốt, đến lúc đó chính ngươi khiêng tảng đá nện chân của mình, đẩy lão bà vào trong ngực ta, vậy ta liền thu.

Tổ An đi đến bên người Sở Sơ Nhan, lẳng lặng nhìn nàng, giờ phút này trong lòng Sở Sơ Nhan cũng bối rối, nàng còn chưa có từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, mấu chốt là đạo đề này nàng cũng không biết giải!

Phải biết làm học bá nhiều năm như vậy, thiên chi kiêu nữ mọi người đều biết, nếu tùy tiện một đề toán cũng không làm được, bị phạt đứng, vậy thì mất hết cả mặt mũi.

Tổ An mỉm cười:

- Chuẩn bị kỹ càng chưa, ta sẽ hỏi ngươi.

- Ừm...

Đời này Sở Sơ Nhan còn chưa khẩn trương như vậy, lúc này trong đầu trống rỗng, bắt đầu nhanh chóng tính toán đề vừa rồi nên làm thế nào.

Trước mắt bao người, Tổ An mở miệng nói:

- Vấn đề của ngươi là, 1+1 bằng mấy?

- Ta sát, con mẹ nó quá vô sỉ rồi!

- Quả thực là không hợp thói thường!

- Thật buồn nôn, ở đây còn có hài tử đấy!

...

Đám học viên xôn xao, nếu không phải cố kỵ thân phận lão sư của đối phương, chỉ sợ đã trực tiếp mắng người.

Bất quá so với nam đồng học phẫn nộ, nữ đồng học lại mắt đầy ánh sao:

- Oa, thật đẹp trai, nếu ta có bạn trai bá khí như thế thì tốt biết bao.

- Cái này giống như những tình tiết trong truyện Kiếm Tiên Bá Đạo ấy nhỉ.

- Nếu có một người như vậy với ta, sợ rằng ta sẽ hạnh phúc ngất mất.

...

Xung quanh xì xào bàn tán truyền đến trong tai Sở Sơ Nhan, gương mặt tuyết trắng giờ phút này đã bịt kín một tầng đỏ ửng, nàng không nghĩ được hôm nay phát sinh hết thảy đến cùng là chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay mình không đi học, Tổ An làm sao lại trở thành lão sư?

Phản ứng đầu tiên là những người kia hợp mưu đùa giỡn mình, bất quá suy đoán này lập tức bị phủ định, Tổ An còn không có năng lượng lớn như vậy, để những thiên chi kiêu tử kia phối hợp, huống chi biểu hiện của Thạch Côn không thể giả được.

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến từ hôm qua cho tới hôm nay, thần sắc của muội muội luôn quỷ dị, bộ dáng muốn nói lại thôi nhưng lại nhịn không được cười, xem ra nàng đã sớm biết, cố ý giấu diếm mình, muốn nhìn nàng chê cười.

Nha đầu chết tiệt này, vậy mà giúp người ngoài chỉnh tỷ tỷ!

Bất quá Tổ An không tính ngoại nhân nha?

Tổ An nhìn hệ thống lại tới một đợt điểm nộ khí, nghĩ thầm các bạn học quá đáng yêu, đến lúc đó cho các ngươi điểm cao một chút, đương nhiên trừ mấy người nào đó, hừ hừ, ta chính là công báo tư thù như thế đấy, làm gì nhau!

Thấy nàng một mực không trả lời, Tổ An mỉm cười:

- Thế nào, cái đề này ngươi cũng không giải được?

- Bằng 2.

Sở Sơ Nhan mặt đỏ giống như quả táo, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó mình cũng sẽ dựa vào đi cửa sau qua ải, bất quá cái đề vừa rồi nàng thật không hiểu ra sao, có lẽ cho nàng đầy đủ thời gian có thể nghĩ ra, nhưng vội vàng như thế, hoàn toàn không có đầu mối, so với đáp không được bị phạt đứng, đi cửa sau cũng không phải là không thể tiếp nhận.

Bình Luận (0)
Comment