Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 213 - Chương 213: Mặc Dù Ngoài Miệng Nói Không Muốn

Chương 213: Mặc Dù Ngoài Miệng Nói Không Muốn Chương 213: Mặc Dù Ngoài Miệng Nói Không Muốn

Lúc này Thạch Côn đã rời phòng học, tiếu dung rạng rỡ trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, trong mắt lóe lên vẻ âm lãnh:

- Hừ, trước đó là mình chủ quan, công nhiên xung đột với gia hỏa này, bị người nắm lấy tay cầm. Vạn nhất gia hỏa này thật xảy ra chuyện gì, đến lúc đó mình hiềm nghi lớn nhất, cho nên hiện tại coi như tức giận nữa, mặt ngoài cũng phải nhịn, chí ít sau đó người ta chất vấn, mình cũng có lí do thoái thác.

Lúc này hắn đã quyết định chủ ý, nhất định phải mau chóng để gia hỏa buồn nôn kia vĩnh viễn biến mất khỏi đời này.

Đi tới thao trường, hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến treo bảng hiệu ở trên cổ, tiện tay lau bảng hiệu, chữ phía trên biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một tấm ván gỗ trụi lủi.

Hắn kẹp nó ở dưới nách, cả người có một loại tiêu sái tự nhiên.

Lúc này một thân ảnh trống rỗng xuất hiện ở bên cạnh hắn, chính là lão giả trước đó một mực đi theo ở bên cạnh, người kia nói:

- Công tử, cần ta xuất thủ chơi chết tiểu tạp chủng kia không?

Thạch Côn khoát tay áo:

- Không vội, chúng ta vừa phát sinh xung đột hắn liền chết, thì ai cũng sẽ hoài nghi đến trên người ta. Thực lực của Sở gia không thể khinh thường, nếu bởi vậy làm cho bọn hắn đảo hướng Tề vương nhất mạch, vậy thì được không bù mất.

- Nhưng tiểu tạp chủng này dám đối xử với ngài như vậy, ta nhìn cũng tức giận.

Lão đầu kia hừ lạnh, hiển nhiên trước đó sự tình phát sinh ở trong phòng học không giấu diếm được tai mắt của hắn.

- Tự có người đối phó hắn, ngày mai là ngày Sở Viên tổ chức gia tộc thi đấu, tối nay mời Viên Văn Đống tới... Không đúng, ta không ra mặt, các ngươi nghĩ biện pháp giải quyết họ Viên, để ngày mai hắn lên lôi đài, làm bộ thất thủ ngộ sát Tổ An, ít nhất cũng phải phế hắn mới được.

Thạch Côn lạnh lùng nói, nhiều năm như vậy, người đắc tội hắn xưa nay không có kết cục gì tốt.

Lúc này đã đến thời điểm tan học, không ít đồng học chú ý tới Thạch Côn trên quảng trường, từng cái tò mò vây lại, không rõ vì sao hắn đứng ở chỗ này.

Bất quá tin tức bát quái lưu truyền rất nhanh, chẳng mấy chốc Thạch Côn bởi vì ở trên lớp chống đối lão sư bị phạt truyền khắp toàn trường.

Rất nhiều nữ fan hâm mộ của Thạch Côn không nhịn được, nhao nhao giận mắng:

- Tổ An này quá vô sỉ, này rõ ràng là làm khó dễ Thạch công tử nha?

- Đúng vậy, một lão sư công khai thiên vị lão bà của mình, lại ra đề khó như vậy cho Thạch công tử, ta muốn khiếu nại!

- Đúng, đi khiếu nại tên kia!

...

So với đám nữ nhân lòng đầy căm phẫn, quần thể nam sinh lại vui vẻ, dù sao từ khi Thạch Côn đến, những nữ nhân này giống như bị điên, bọn hắn nhìn cũng rất khó chịu, cho nên thấy Thạch Côn ăn thiệt thòi, bọn hắn liền cao hứng.

Rất nhiều người tham gia náo nhiệt, dự định thừa cơ chế giễu một phen, bất quá còn chưa tiếp cận đã bị một cỗ khí tràng cường đại bức lui.

- Cút!

Lão giả bên người Thạch Côn lạnh lùng nói.

Những người này không nhịn được rùng mình, lúc này mới nhớ tới Thạch Côn không phải bọn hắn chọc nổi, từng cái không ai dám tới gần.

Lỗ Đức thấy một màn này không khỏi nheo mắt, tu vi của người này thâm bất khả trắc nha, lại chỉ là người hầu của Thạch gia, nội tình của Thạch gia thâm hậu như vậy?

Những hào môn thế gia này quả nhiên vẫn là tận lực không đi trêu chọc, hừ, từ khi Tổ An đến, học viện chưa được mấy ngày yên tĩnh.

Lúc này Tổ An đang xem điểm nộ khí, nhìn doanh thu không ngừng đổi mới, hắn nhịn không được cảm thán, khó trách kiếp trước có nghiên cứu cho thấy, tiêu phí năng lượng nhiều nhất là trẻ con > nữ nhân > lão nhân > chó > nam nhân, điểm nộ khí của những nữ nhân này vượt xa đám nam đồng bào nhiều nha.

- Tỷ phu tỷ phu, vừa rồi khi đi học biểu lộ của tỷ tỷ như thế nào, mau nói một chút đi.

Sở Hoàn Chiêu hứng thú bừng bừng chạy tới, vốn nàng định trốn học đi nhìn lén, chỉ bất quá vừa ra cửa đã gặp Lỗ Đức tuần sát ở xung quanh, trong lòng run sợ, đành phải về phòng học, khi học lòng nàng giống như mèo cào, cho nên sau giờ học liền chạy vội tới.

- Sao muội dám phối hợp hắn lừa gạt ta!

Thấy được dáng vẻ hi vọng của muội muội, Sở Sơ Nhan giận không chỗ phát tiết, nhịn không được xách lấy lỗ tai.

- Hì hì ha ha, nhìn bộ dạng của tỷ tỷ hiện tại, lúc đó biểu lộ nhất định rất đặc sắc.

Sở Hoàn Chiêu trốn đến sau lưng Tổ An, lấy hắn làm tấm mộc, hưng phấn nói.

Sở Sơ Nhan tức giận trừng nàng một cái, sau đó mới hiếu kỳ nhìn Tổ An:

- Sao ngươi lại trở thành lão sư toán thuật?

Dưới cái nhìn của nàng, đây là hai thân phận không liên quan nhau.

- Tương lai ngươi sẽ phát hiện, sự tình lão công ngươi lợi hại còn nhiều lắm.

Tổ An không khỏi đắc ý nói.

Sở Sơ Nhan mỉm cười:

- Hôm nay ngươi quả thật làm cho ta rất bất ngờ, bất quá ngươi công nhiên đắc tội Thạch gia Lục công tử, chỉ sợ về sau sẽ có nguy hiểm.

- Ai bảo tiểu tử kia ngấp nghé lão bà của ta, không cho hắn chút giáo huấn, hắn còn không lật trời.

Tổ An hừ lạnh.

- Ai là lão bà của ngươi!

Sắc mặt Sở Sơ Nhan đỏ lên, nhưng vừa mở miệng liền ý thức được thân phận của hai người, không khỏi thở dài, xem ra mình còn không quá quen thuộc thân phận mới.

- Tóm lại khoảng thời gian này ngươi phải cẩn thận một chút, bình thường đi theo bên cạnh ta, miễn cho Thạch Côn phái người âm thầm đối phó ngươi.

Sở Sơ Nhan nhắc nhở.

- Mặc dù lão bà ngươi ngoài miệng nói không muốn, nhưng trên thực tế vẫn rất quan tâm an nguy của ta nha.

Ánh mắt Tổ An sáng lên.

- Đã bảo không được gọi ta như thế.

Bình Luận (0)
Comment