- Rõ ràng!
Các tuyển thủ dự thi nhao nhao đáp.
Tổ An lại âm thầm nhả rãnh, trên danh nghĩa không thể cố ý đả thương người, nhưng hai chữ cố ý này rất vi diệu, đến lúc đó nói thẳng đao kiếm không có mắt, trong lúc nhất thời không dừng tay kịp, chỉ cần không làm quá rõ ràng, ai cũng không biết ngươi có phải cố ý hay không.
- Hiện tại bắt đầu xác định thứ tự xuất trận, sau một nén nhang thi đấu chính thức mở màn!
Tuyên bố xong, Tang Hoằng trở lại chỗ ngồi, kỳ thật bình thường hai nhà thi đấu, thành chủ tới là đủ, nhưng hôm nay mọi người lòng dạ biết rõ, mặt ngoài là hai nhà Sở Viên tranh chấp, trên thực tế là Sở gia và Ngô gia giao thủ, tự nhiên cần hắn đến tọa trấn.
Hai nhà sớm đã xác định thứ tự xuất trận, Sở Sơ Nhan đưa kết quả tới, lúc này Hồng Tinh Ứng đi ngang qua Tổ An, hắn là người thứ nhất của Sở gia lên đài.
Mặt ngoài hắn rất nghiêm túc, tựa hồ làm chuẩn bị trước khi chiến đấu, trên thực tế lại dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe được nói:
- Có phải ngươi rất đắc ý với biểu hiện vừa rồi không?
- Cái gì?
Tổ An sững sờ, gia hỏa này sẽ không ở trước khi thi đấu còn tới tìm không thoải mái chứ?
Hồng Tinh Ứng hừ lạnh:
- Ta không biết đầu óc của ngươi nghĩ như thế nào, vừa rồi giống như lưu manh chửi đổng, ngươi cho rằng có thể lòe người? Không có chú ý tới tất cả mọi người đang cười nhạo ngươi sao? Không chỉ chế giễu ngươi, còn chế giễu Sở gia chúng ta.
- Người như ngươi chỉ mang đến sỉ nhục cho Sở gia, Sở gia chiêu ngươi làm rể đã thành trò cười, không nghĩ tới ngươi còn không ngừng kéo sỉ nhục.
Tổ An vui vẻ:
- Thế nào, nhanh như vậy đã quên sự tình lần trước bị đánh tè ra quần rồi?
Hồng Tinh Ứng chột dạ nhìn thoáng qua Bùi Miên Mạn, hừ lạnh:
- Lần trước ngươi trốn ở phía sau nữ nhân có gì tài ba, hôm nay ở trên lôi đài, tất cả mọi người sẽ thấy rõ ngươi là rác rưởi như thế nào!
- Ngươi chắc chắn ta sẽ thua như vậy?
Tổ An suy nghĩ xem có nên cùng hắn cược chút gì hay không, bằng không sẽ lãng phí cơ hội.
Hồng Tinh Ứng cười lạnh:
- Ngươi còn muốn thắng, không thể nào, không thể nào?
- Hôm nay nhiệm vụ của ngươi chính là thua, sự tình thắng liền giao cho chúng ta, chỉ có người như ta, mới có thể mang đến vinh quang cho gia tộc, người như ngươi, núp ở phía sau hưởng phúc do chúng ta dùng mồ hôi và máu đổi lấy đi!
Tổ An đang muốn phản bác, trên đài đã tuyên bố vòng thứ nhất bắt đầu.
Hồng Tinh Ứng chỉnh lý vạt áo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên đài.
- Thoải mái, quá thoải mái, hôm nay rốt cục phát tiết oán khí, phế vật kia bị ta mắng cẩu huyết lâm đầu lại không thể phản bác, nhìn bộ dạng kia của hắn suy, thật hả giận!
Hồng Tinh Ứng cảm thấy mình chưa từng vui sướng như vậy, hừ, chờ hôm nay ta vì Sở gia lấy được trận thắng, tên kia ở trước mắt bao người bị người nhà họ Viên đè đánh, lão gia và phu nhân nhất định sẽ hiểu rõ, đến cùng ai mới đáng tin.
Hôm nay không chỉ thắng, còn phải thắng xinh đẹp, thứ nhất có thể để Sở gia mở mày mở mặt, thứ hai còn có thể triển lộ tài hoa ở trước mặt Khương hiệu trưởng, để nàng biết ta không hổ là người Thiên tự ban, để nàng biết tư chất của ta, nói không chừng về sau sẽ ra sức chiếu cố, chờ ta thuận lợi lấy được chức quan, trở lại cưới đại tiểu thư!
- Người kia là tình huống như thế nào, vì sao trước kia chưa thấy qua?
Trên đài, Tần Vãn Như nhướng mày, lặng lẽ tiến đến bên cạnh trượng phu hỏi.
Sở Trung Thiên lắc đầu:
- Ta cũng không biết, Viên gia giống như không có người này, hẳn là của Ngô gia, chỉ bất quá trong cao thủ của Ngô gia có người này sao?
- Ngươi cảm thấy Tinh Ứng có thể thắng không?
Ấn tượng của Tần Vãn Như với Hồng Tinh Ứng không tệ, dáng dấp tuấn tú lịch sự, năng lực làm việc mạnh, mấu chốt là hai cha con bọn hắn một mực trung thành với Sở gia, trước đó thời điểm chọn rể, kỳ thật nàng rất vừa ý đứa nhỏ này, chỉ bất quá nữ nhi lại chọn Tổ An.
Nghĩ tới đây trong lòng nàng liền tức giận, nhịn không được trừng Tổ An ở dưới đài.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +111!
Tổ An phiền muộn, nghĩ thầm vừa rồi là Hồng Tinh Ứng mắng ta nha, mấu chốt là ta còn chưa kịp phản bác, ngươi tức cái gì, thời mãn kinh đến sớm như vậy sao?
Sở Trung Thiên không biết tâm lý của thê tử, thuận miệng đáp:
- Tư chất của Tinh Ứng không tệ, trước đây ít năm có chút chậm trễ, bất quá mặc dù như vậy vẫn đạt tới Tam phẩm đỉnh phong, mặc dù không tính rất mạnh, nhưng tuyệt đối không yếu, người đối diện chỉ ngang cấp, Tinh Ứng cẩn thận một chút, vấn đề hẳn không lớn.
Nghe trượng phu nói như vậy, Tần Vãn Như mới yên lòng.
Trên đài, Hồng Tinh Ứng rút trường kiếm ra kéo một đạo kiếm hoa xinh đẹp, lạnh lùng nói:
- Người đến là ai, dưới kiếm của Hồng mỗ không trảm hạng người vô danh!
- Không nghĩ tới Sở gia còn có nhân vật như vậy, cũng rất đẹp trai...
- Tóm lại tốt hơn cô gia nhà bọn hắn rất nhiều.
...
Tạo hình lại thêm túi da của hắn, lập tức làm rất nhiều nữ nhân bạo động, bất quá Sở Trung Thiên lại nhíu mày, đứa nhỏ này quá khoe khoang rồi.
Người kia cười hì hì:
- Viên gia Trần Lỗi.
Nói xong câu này, hắn liền lâm vào trầm tĩnh, cả người vô luận từ ngoại hình hay khí chất, xác thực kém Hồng Tinh Ứng không ít.
Hồng Tinh Ứng nhướng mày, chưa từng nghe qua, bất quá không ở trong các đối tượng trước đó Sở gia trọng điểm nghiên cứu, xem ra mình vận khí tốt, trận này thắng lợi dễ như trở bàn tay.
Tốt, vậy lấy họ Trần này làm bàn đạp, hiển lộ tài năng, không chỉ thắng, còn phải thắng xinh đẹp, để những đại nhân vật trên đài kia nhìn xem!