Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 234 - Chương 234: Sao Không Ai Tin Thế Nhỉ (2)

Chương 234: Sao Không Ai Tin Thế Nhỉ (2) Chương 234: Sao Không Ai Tin Thế Nhỉ (2)

Trong lòng Sở Trung Thiên cảm giác nặng nề, đối phương nói nhìn như công bằng, trên thực tế lại âm thầm thiên vị Ngô gia.

Lúc này thành chủ Tạ Dịch cũng mở miệng:

- Viên Chính Sơ, trận này các ngươi nhận thua không?

Viên Chính Sơ không phải người ngu, hiện tại loại tình huống này đâu còn dám xoắn xuýt thắng thua, tranh thủ thời gian gật đầu nói:

- Trận này chúng ta nhận thua.

Mặc dù bây giờ bọn hắn thua 3 so 4, nhưng hai trận sau, bọn hắn có thể nói tất thắng, căn bản không có tất yếu xoắn xuýt chuyện này.

Tạ Dịch mỉm cười:

- Vậy là tốt rồi, vậy bắt đầu trận tiếp theo đi, Khương hiệu trưởng, ngươi cảm thấy thế nào?

Thân là Tề vương nhất mạch, hắn cũng vui vẻ nhìn thấy triều đình từng bước ép sát Sở gia, tốt nhất làm cho bọn hắn lui không thể lui, cuối cùng đổ vào trận doanh của Tề vương.

Hừ, muốn từ đầu tới cuối duy trì trung lập, nào có chuyện tốt như vậy.

Khương La Phu lộ vẻ do dự, bất quá vẫn gật đầu nói:

- Ta không có dị nghị.

Lấy thân phận của nàng, làm sao không biết sóng cả quỷ quyệt ở trong đó, chỉ bất quá học viện xưa nay không tham dự những chuyện này, hơn nữa nghiêm ngặt nói ra, bọn hắn là lệ thuộc triều đình, không có đạo lý đối nghịch với Tang Hoằng.

Nghe nàng cũng nói như vậy, Ngô Uy cười nói:

- Minh Nguyệt Công, ngươi sẽ không chất vấn phán quyết của bọn hắn chứ?

Sắc mặt của Sở Trung Thiên lúc xanh lúc đỏ, cả người bỗng nhiên có một loại cảm giác bất lực, phảng phất như cả thế gian đều là địch nhân, lần thứ nhất hắn bắt đầu hoài nghi mình lựa chọn sai, nhưng nghĩ tới trung lập là tổ huấn của Sở gia, Sở gia cũng dựa vào cái này một mực sừng sững nhiều năm như vậy, hắn chỉ có thể cắn răng kiên trì:

- Tốt, bắt đầu trận tiếp theo.

Lần này thua, chắp tay nhường thị trường binh khí cho người, dù tổn thất lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận, dù sao Sở gia kiếm tiền nhiều nhất là dựa vào muối nghiệp.

Hơn nữa thị trường binh khí còn có bao nhiêu năm tích luỹ xuống con đường và nhân mạch, cũng không phải Viên gia một năm nửa năm có thể ăn được.

- Phụ thân ngươi đừng quá bi quan, Tiểu Chiêu chưa chắc sẽ thua, dù nàng hòa, chúng ta cũng còn cơ hội.

Sở Sơ Nhan ngạnh sanh nuốt xuống một ngụm máu tươi, nhỏ giọng an ủi, bây giờ Sở gia dẫn trước 4 so 3, nếu Sở Hoàn Chiêu thắng vậy dĩ nhiên là tốt nhất, dù hòa, Sở gia cũng có cơ hội. Đến lúc đó song phương đánh ngang, hoàn toàn có thể lại chọn một người ra so tài, như thế Sở gia tự nhiên đứng ở thế bất bại.

Đương nhiên về phần Tổ An, mặc kệ là Sở Sơ Nhan hay Sở Trung Thiên, đều ngầm thừa nhận sẽ thua.

- Không sai!

Tinh thần Sở Trung Thiên chấn động, vội vàng mang theo mọi người đi tới bên cạnh Sở Hoàn Chiêu, lâm thời căn dặn nàng chú ý.

Sở Hoàn Chiêu nghe mà sửng sốt một chút, không ngờ vận mệnh của Sở gia bỗng nhiên phải do mình gánh chịu, có chút chột dạ nói:

- Tu vi của đối phương hẳn là cao hơn ta chứ.

Sở Sơ Nhan giải thích:

- Mặc dù cao hơn ngươi một chút, nhưng không quá nhiều, ngươi lợi dụng năng lực đặc thù của Trường Tiên Rên Rỉ, vẫn có cơ hội rất lớn.

Tổ An âm thầm gật đầu, roi kia khủng bố hắn là tự mình lĩnh giáo qua, bị đánh một roi, nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại.

Sở Hoàn Chiêu vẫn còn có chút hoảng:

- Thế nhưng... Thế nhưng vạn nhất ta đánh không trúng đối phương làm sao bây giờ, tỷ tỷ ngươi cũng biết trình độ của ta, ngày bình thường khi dễ Tổ An còn được, muốn lên lôi đài...

Nàng có chút hối hận ngày bình thường quá tham chơi, không nghiêm túc tu hành.

Tổ An trợn cả mắt, cái gì gọi là nằm cũng trúng thương, đây chính là!

Tần Vãn Như trầm giọng nói:

- Tiểu Chiêu, trận chiến này quan hệ đến tương lai của Sở gia, con không được cũng phải đi!

Bởi vì quan hệ trọng đại, thanh âm của nàng không tự giác nghiêm nghị lại.

Sở Hoàn Chiêu gật đầu, tính tình quật cường bị kích thích, cắn môi nói:

- Tốt, ta nhất định phải thắng, sẽ không cho cha mẹ mất mặt.

Thấy ánh mắt nàng quyết tuyệt, Tổ An giật nảy mình, cô nàng này lên đài sẽ không vì thắng mà liều mạng chống đỡ chứ? Hơn nữa quan hệ đến tương lai Sở gia, đến lúc đó vợ chồng của Sở Trung Thiên khẳng định không tới thời khắc cuối cùng sẽ không để nàng lui ra, như vậy không cẩn thận lưu lại thương thế thì làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây hắn nhịn không được an ủi:

- Tiểu Chiêu, ngươi không cần có gánh nặng trong lòng, đánh không lại trực tiếp nhận thua là được, đằng sau còn có ta.

- Ngươi không nói lời nào không ai nghĩ ngươi câm điếc!

Tần Vãn Như giận, những người mình thật vất vả kích phát đấu chí của nữ nhi, gia hỏa này ngược lại tốt, vậy mà trực tiếp làm trái lại.

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +404!

Sở Trung Thiên cũng nhướng mày:

- Tiểu An, nếu Tiểu Chiêu thắng, đối với ngươi cũng là chuyện tốt, bằng không ngươi đối đầu với Viên Văn Đống, chỉ sợ sẽ dữ nhiều lành ít.

Tổ An phiền muộn:

- Nhưng ta cảm thấy ta hẳn có thể thắng nha.

- Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, bệnh nói mạnh miệng phải đổi!

Tần Vãn Như vốn bởi vì tiền đồ Sở gia mờ mịt, có chút bực bội, bây giờ nghe Tổ An nói càng lửa cháy đổ thêm dầu, nếu không phải nhiều người ở đây, chỉ sợ nàng sớm đã triệt để bộc phát.

- Hiện tại không có thời gian nghe ngươi nói nhảm, trở về lại từ từ tính sổ sách với ngươi!

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +999!

Nói xong kéo Sở Hoàn Chiêu rời đi, Sở Trung Thiên cũng không vui, bất quá hắn không nói cái gì, cũng rời đi theo.

Tổ An phiền muộn, nghĩ thầm cái thế đạo này làm sao vậy, ta nói dối từng cái tin sái cổ, nói thật lại không ai tin?

Nhân sinh thật tịch mịch như tuyết!

Bình Luận (0)
Comment