Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 247 - Chương 247: Bại Lộ

Chương 247: Bại Lộ Chương 247: Bại Lộ

Vốn hắn không muốn lẫn vào chuyện này, nhưng vừa rồi nhi tử cầu xin nói với hắn sự tình Tổ An đặt cược, nghe tới thua một trăm vạn lượng, hắn không khỏi giật nảy mình, một trăm vạn lượng đối với hào môn đại tộc không nhiều, nhưng đối với bọn hắn lại là con số trên trời.

Trong lòng tức giận mắng nhi tử ngu xuẩn, sau đó cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, vừa vặn nghe nói song phương đổ ước, nếu Tổ An xảy ra ngoài ý muốn, sổ sách này liền thành bản án vô căn cứ, đến lúc đó có thể không nhận, vì vậy lập tức đáp ứng.

Hắn tuyên bố quá nhanh, Sở Trung Thiên muốn ngăn cản cũng không kịp.

Khương La Phu ngoài ý muốn nhìn Tang Hoằng, luôn cảm thấy hắn biểu hiện có chút vội vàng xao động, tính tình không giống ngày bình thường, bất quá nàng không quan trọng, lần nữa ngồi lại trên ghế, đôi chân dài nhàn nhã kẹp vào nhau, xem nhìn trên người Tổ An còn có kinh hỉ gì.

Mấy người bọn họ dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao ngồi xuống, tiếp tục xem trận thi đấu khuyến mãi này.

Tần Vãn Như vội vàng lôi kéo trượng phu:

- Tên kia sẽ không đắc ý quên hình chứ, hắn đánh Viên Văn Cực thật mười phần chắc chín?

- Cũng không tính.

Sở Trung Thiên lắc đầu.

- Ngược lại, từ vừa rồi hắn biểu hiện ra thực lực, thậm chí yếu hơn Viên Văn Cực, chỉ là không rõ vừa rồi Viên Văn Đống là tình huống gì, lại không minh bạch thua hắn.

Nghe hắn nói như vậy, Hồng Tinh Ứng ở một bên vểnh tai âm thầm thở dài, nếu gia hỏa này ôm theo dư uy thắng Ngũ phẩm, cứu vãn Sở gia trở về, hắn thật không biết nên ứng đối như thế nào, nhưng bây giờ Tổ An lòng tham không đủ rắn nuốt voi, đoán chừng sẽ hung hăng ngã chổng vó.

Thua trận này trở về, trước đó hắn tích lũy tất cả khí thế sẽ hóa thành hư ảo, mình cũng không cần lo lắng cái gì, hừ hừ, quả nhiên là lưu manh từ tầng dưới chót đi lên, cũng không biết từ chỗ nào lấy được một thân tu vi, sau đó liền quên hết tất cả, không biết tiến thối, đến lúc đó chết cũng không biết chết như thế nào.

Sở Hoàn Chiêu lại lo lắng:

- Như vậy chẳng phải tỷ phu sẽ rất nguy hiểm?

Sở Trung Thiên an ủi:

- Yên tâm đi, ta tùy thời sẽ xuất thủ cứu giúp.

Sở Hoàn Chiêu nhếch miệng:

- Thôi đi, vừa rồi ngài xuất thủ mấy lần, lần nào cứu được?

Nha đầu đáng ghét này!

Sở Trung Thiên á khẩu, lại tìm không thấy lý do phản bác, nửa ngày sau mới biệt xuất nói:

- Đợi lát nữa để mẫu thân và tỷ tỷ của ngươi đi theo, được chưa.

Lúc này Sở Hoàn Chiêu mới gật đầu:

- Cái này còn tạm được.

Sắc mặt Sở Trung Thiên đen thui, nghĩ thầm đúng là nữ sinh ngoại tộc, còn nhỏ như vậy cùi chỏ đã ngoặt ra ngoài, thật là tức chết ta.

Lúc này đám người Viên gia đang vây quanh Viên Văn Cực bàn giao:

- Văn Cực, ngươi đừng sợ, tu vi thật sự của hắn chỉ là Tam phẩm sơ đoạn, không phải đối thủ của ngươi.

- Vừa rồi Văn Đống quá bất cẩn, đợi lát nữa ngươi đeo nút bịt tai này lên, không nên nghe tên kia hồ ngôn loạn ngữ nhiễu loạn tâm thần, đi lên trực tiếp chém hắn, tốt nhất chặt đứt một tay một chân.

- Còn có thân pháp kia, ngươi cũng không cần lo lắng, vừa rồi chúng ta ở phía dưới quan sát bất quá chỉ là như thế, đợi lát nữa ngươi như vậy như vậy…

...

Trên đài, Tổ An ngáp một cái:

- Các ngươi thương lượng xong chưa, còn muốn đánh nữa hay không?

Vừa dứt lời bỗng nhiên hắn sững sờ, tình hình này sao quen thế nhỉ, vừa rồi Viên Văn Đống cũng kêu gào như thế, mình sẽ không giẫm lên vết xe đổ chứ?

A phi phi phi, tên kia có đẹp trai như ta sao?

Đẹp trai giống như ta, Vận Mệnh Nữ Thần nhìn vừa mắt, sẽ vô ý thức chiếu cố ta một chút.

- Ngươi vội vã chịu chết như vậy, vậy thì thỏa mãn ngươi.

Viên Văn Cực lên đài, âm trầm nói.

- Đừng giống như đường ca của ngươi, sẽ biết đánh pháo miệng, thực lực lại tầm thường, a không đúng, ngay cả công phu miệng lưỡi cũng không bằng ta.

Tổ An nhàn nhã nói.

- Vừa rồi ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ ám toán đại ca ta, hiện tại sẽ để ngươi nợ máu trả bằng máu.

Viên Văn Cực rút trường kiếm, tinh thần cực kỳ tập trung.

Viên Chính Sơ ở phía dưới giận mắng:

- Vừa rồi nhắc nhở ngươi như thế nào, đừng nói nhảm, bịt lỗ tai.

Viên Văn Cực đỏ mặt, tranh thủ thời gian bịt lỗ tai, miệng của gia hỏa này phảng phất như có ma lực, không tự chủ được liền muốn mắng đối phương.

Thấy hắn bịt tai, Tổ An nhức cả trứng, vừa rồi hiệu quả của “ngươi nhìn cái gì” ra ngoài ý định, mặc dù đối phương chỉ phân thần nháy mắt, nhưng chỉ cần nắm lấy cơ hội, thường thường có thể sinh ra kỳ hiệu.

Nhưng người ta bịt lỗ tai, kỹ năng này chẳng phải phế rồi?

Bất quá hắn nhanh chóng bỏ qua, dù sao không có khả năng mỗi người tùy thời tùy chỗ đều mang theo nút bịt tai, sở dĩ họ Viên này đeo, khẳng định cũng không phải bởi vì biết kỹ năng “ngươi nhìn cái gì”, mà nghĩ vừa rồi Viên Văn Đống phân thần, lo lắng giẫm lên vết xe đổ.

- Chịu chết đi!

Viên Văn Cực cười lạnh, trực tiếp quơ trường kiếm công qua, mặc dù tạo nghệ kiếm pháp của hắn kém xa Viên Văn Đống, nhưng cũng coi như sơ khuy môn kính, thi triển ra kiếm pháp hổ hổ sinh uy.

Tổ An và hắn đối chiến mấy chiêu, bỗng nhiên ồ lên, vừa rồi cường công mấy lần, phảng phất như bị đối phương dự đoán được.

- Ha ha, cái thân pháp kia của ngươi, mới đầu lấy ra dọa người còn được, nhìn lâu lại cực kỳ tầm thường.

Viên Văn Cực đoán được ý nghĩ của hắn, cười ha hả, mặc dù hắn đang cười, tay lại không chậm, thế công bén nhọn tới gần.

Tổ An âm thầm khinh bỉ Mễ lão đầu không đáng tin cậy, hắn dạy thân pháp dễ dàng bị phá như vậy.

Bình Luận (0)
Comment