Tổ An nghĩ thầm để ngươi thất vọng, thực lực của ta tăng lên là dựa vào cái miệng này nha.
- Vậy tại sao ngươi lại có tu vi như vậy?
Sở Sơ Nhan nhìn hắn.
- Từ biểu hiện của ngươi ở trên lôi đài, chí ít cũng là Tam phẩm?
- Phát hiện lão công của ngươi không phải phế vật trong mắt mọi người, có phải rất kinh hỉ không?
Tổ An đưa mặt tới.
Sở Sơ Nhan lui về sau một bước, kéo ra khoảng cách với hắn:
- Kinh hỉ không có, kinh hãi ngược lại có không ít, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.
- A.
Tổ An nghĩ nghĩ nói.
- Kỳ thật ta từ nhỏ thiên phú dị bẩm, chỉ là ta khiêm tốn, không thích khoe khoang, cho nên mới để thế nhân hiểu lầm, ai, thiên tài luôn không hợp thế gian như thế.
- Ngươi nghĩ chúng ta ngớ ngẩn sao?
Tần Vãn Như nhịn không được hỏi.
- Thời điểm chọn ngươi làm cô gia của Sở gia, chúng ta không phải không có điều tra ngươi, trước đó mười mấy năm, ngươi chính là phế vật từ đầu tới đuôi, hơn nữa thúc phụ qua đời kia của ngươi cũng không có tu vi, ai có thể dạy ngươi tu hành?
- Là như vậy, rất nhiều năm trước, ta đụng phải một lão khất cái, thấy hắn sắp chết đói đáng thương, nên cho hắn một cái bánh bao, sau đó hắn cảm kích ta, dạy ta phương pháp tu hành, sau đó ta tu luyện đến trình độ hiện tại.
Tổ An cười ha ha, tình tiết máu chó này trong phim truyền hình có đầy.
- Võ giả sắp chết đói, cần cái bánh bao của ngươi cứu giúp?
Tần Vãn Như hồ nghi.
- Ngươi cảm thấy ta sẽ tin?
- Võ giả cũng sẽ gặp rủi ro, quỷ mới biết lúc ấy hắn trải qua cái gì.
Tổ An phản ứng cũng nhanh, lập tức bổ sung.
Tần Vãn Như và Sở Trung Thiên liếc nhau, đều âm thầm gật đầu, nếu đối phương giải thích chi tiết hoàn mỹ, nói không chừng bọn hắn sẽ sinh nghi, nhưng lẽ thẳng khí hùng như vậy, lại không giống như chột dạ.
- Được rồi, chúng ta tạm thời tin tưởng giải thích của ngươi, nhưng…
Lời nói của Tần Vãn Như xoay chuyển.
- Tương lai nếu phát hiện ngươi đang gạt chúng ta, thì đừng trách chúng ta không khách khí.
Tổ An vội vàng hỏi:
- Vậy vạn nhất đến lúc đó ta và Sơ Nhan có hài tử, các ngươi có thể nể tình ngoại tôn khách khí một chút hay không?
Sở Trung Thiên:
- ...
Tần Vãn Như:
- ...
Sở Sơ Nhan vừa thẹn vừa giận:
- Ngậm miệng, ai sinh hài tử cho ngươi!
Tổ An nhún vai:
- Chúng ta là vợ chồng nha, có hài tử không phải rất bình thường sao.
- Phi...
Dù tính tình của Sở Sơ Nhan lạnh nhạt, nhưng dù sao vẫn là thiếu nữ, nơi nào chịu nổi hắn đùa giỡn, đỏ mặt xoay người sang chỗ khác.
Gia hỏa này thật là, mình rõ ràng không được... còn nói lời như vậy đùa cợt ta.
Sở Trung Thiên tằng hắng một cái, hóa giải xấu hổ trong phòng:
- Tiểu An...
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Tổ An ngắt lời:
- Nhạc phụ đại nhân, về sau đừng gọi ta Tiểu An, xin gọi ta A Tổ.
Danh tự Tiểu An này nghe giống như 3D vậy, luôn cảm thấy không hợp khí chất của mình.
- A Tổ?
Sở Trung Thiên sững sờ.
- Xưng hô này sao kỳ quái như thế nhỉ.
Tổ An cười nói:
- A Tổ ở chỗ chúng ta, chính là soái ca.
Sở Trung Thiên trợn mắt, biết đầu óc của đối phương không quá bình thường, nên lười so đo:
- A Tổ, hôm nay ngươi phế hai người xuất chúng nhất của Viên gia, về sau lúc ra cửa cẩn thận chút, ta cũng sẽ tăng thêm nhân thủ bảo hộ ngươi.
Tần Vãn Như cũng nói:
- Đừng tưởng hôm nay ở trên lôi đài may mắn thủ thắng thì đắc chí, tu dù sao vi thật sự của ngươi chỉ là Tam phẩm, nếu không phải Viên Văn Đống bị ma quỷ ám ảnh, ở thời khắc mấu chốt phân thần, chỉ sợ bị phế chính là ngươi, về sau khiêm tốn một chút.
Tổ An dang hai tay:
- Thế nhưng không có cách nào nha, nam nhân hoàn mỹ giống ta, mặc kệ đi tới chỗ nào cũng thành tiêu điểm, muốn khiêm tốn cũng khiêm tốn không nổi.
Vợ chồng Sở thị rốt cuộc chịu không được, trực tiếp đá hắn ra.
Đợi hắn rời đi, Sở Trung Thiên nhìn nữ nhi:
- Sơ Nhan, con thấy thế nào?
Sở Sơ Nhan hơi nhíu mày:
- Hắn hẳn không phải thám tử nhà khác phái tới, dù sao không có ai sẽ phái người như vậy tới làm gián điệp.
Nghĩ đến dáng vẻ bất cần đời của Tổ An, Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như tràn đầy đồng cảm gật đầu.
- Hơn nữa hắn dù sao cũng chỉ là Tam phẩm, cho dù có cái gì cũng ở trong khống chế của chúng ta.
Tần Vãn Như trầm giọng nói.
Sở Sơ Nhan gật đầu:
- Sau này ta sẽ chú ý hắn một chút.
Lại nói Tổ An mới từ trong phòng ra, Sở Hoàn Chiêu và một đám người tiến lên đón:
- Tỷ phu tỷ phu, thế nào, cha mẹ thưởng ngươi cái gì?
Những người khác cũng nhiệt tình nhìn hắn, vốn là cô gia của Sở gia, hôm nay lại lập công, có thể đoán được sẽ có một ngôi sao mới bay vút lên trời.
Tổ An sững sờ, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng… con mẹ nó, ban thưởng của ta đâu, mỹ tỳ đâu?
Vừa rồi ở bên trong bị mấy người kia hù dọa, làm cho mình quên việc này.
- Không có ban thưởng?
Sở Hoàn Chiêu thấy hắn không nói gì, lại không cam lòng thay hắn.
- Sao cha mẹ lại như vậy, còn có tỷ tỷ cũng thế.
- Ai nói không có ban thưởng.
Tổ An mỉm cười.
- Bọn hắn ban thưởng ngươi cho ta.
- A?
Sở Hoàn Chiêu đầu tiên là sững sờ, đợi kịp phản ứng ý tứ bên trong, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
- Bọn hắn thật...
Lúc này nàng chú ý tới vẻ trêu tức trong mắt đối phương, rốt cục kịp phản ứng, nắm quải trượng đánh tới:
- Chết tỷ phu, thối tỷ phu, dám cố ý gạt ta, ta đánh chết ngươi!
- Chỉ đùa một chút mà thôi, aii, không phải ngươi thụ thương sao, sao chạy nhanh như vậy.
Tổ An vừa kêu vừa chạy, Sở Hoàn Chiêu thì liều mạng đuổi ở phía sau.