Cái bí cảnh này cũng thường thường không có gì lạ nha.
Tổ An âm thầm thở dài một hơi, vốn cho rằng không phải khủng long quái thú chạy đầy đất, chính là sao băng bay tứ tung, nhưng cùng bên ngoài chênh lệch không lớn nha.
Lúc này những người xung quanh cũng dần dần bình tĩnh lại.
- Tiểu Mạn, chúng ta đi thôi.
Sở Sơ Nhan nhìn Tổ An một chút, thấy hắn và Kỷ Tiểu Hi trò chuyện vui vẻ, gương mặt luôn lạnh lùng nhìn không ra biểu tình gì, mũi chân điểm một cái, váy áo phiêu dật, thân hình dần dần hóa thành điểm nhỏ biến mất ở nơi xa.
- Không hổ là đệ nhất thiên kiêu của học viện, thân pháp thật phiêu dật.
- Ngươi nhìn là thân pháp của người ta sao?
- Nước bọt chảy đầy mép kia, nhanh lau đi.
...
- Cố gắng bảo vệ mình, chớ để cho người chơi chết...
Bùi Miên Mạn nguyên khí truyền âm, lúc gần đi còn ném cho Tổ An một cái mị nhãn, trong không khí lưu lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, theo Sở Sơ Nhan rờiđi.
Bởi vì giao tình, hai người có thể sẽ tạm thời cùng một chỗ, nhưng bí cảnh này lớn như thế, đằng sau khẳng định vẫn sẽ tách ra riêng phần mình tìm kiếm.
- Thanh âm này quả thực là muốn ta mất hồn.
- Nghe đến toàn thân mềm nhũn.
- Thân thể ngươi không được, ta vừa vặn tương phản.
...
Nghe những người kia xì xào bàn tán, Tổ An không khỏi xem thường, nghe thanh âm đã chịu không được, nhìn tiền đồ của các ngươi, trước đó ta còn ôm nàng lăn trên mặt đất, thân thể tiếp xúc thân mật nhất, ta có khoe khoang khắp nơi sao?
Thạch Côn nhìn bóng lưng hai nữ cũng không nhịn được lâm vào trầm tư:
- Trước kia không nhìn kỹ, hiện tại mới phát hiện dáng dấp của Bùi Miên Mạn thật mị, ân, Sở Sơ Nhan thích hợp làm lão bà, Bùi Miên Mạn lại thích hợp làm tình nhân.
Nghe nói nàng là con thứ của Bùi gia, hừ, nói không chừng thật có cơ hội tới tay.
Vì để tránh cho người hoài nghi, sau khi tiến vào bí cảnh, hắn thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn Tổ An, miễn cho đến lúc đó có người hoài nghi.
- Các vị đồng học đi đường cẩn thận, ta đi trước.
Thạch Côn nhìn đám người chắp tay, trừ ở chỗ Tổ An, lễ nghi của hắn thật sự là không thể bắt bẻ, lại thêm bề ngoài xuất chúng, nên hấp dẫn không ít người hảo cảm.
Có mấy người kia dẫn đầu, Ngũ phẩm khác cũng lục tục ngo ngoe rời đi.
- Người tiểu tổ này đi theo ta, không nên tẩu tán.
Lỗ Đức dặn học sinh dưới trướng, hắn không thích Tổ An miệng lưỡi trơn tru, cho nên ngay cả chào hỏi cũng không thèm, dẫn học sinh của mình rời đi.
Bạch Tố Tố uốn éo dáng người xinh đẹp đi qua:
- Tổ lão sư, có muốn cùng chúng ta kết bạn đồng hành không.
Tổ An mỉm cười:
- Đa tạ hảo ý của Bạch lão sư, chúng ta có ý định tự mình đi tìm kiếm một phen.
Nói đùa cái gì, xem nhiều tiểu thuyết như vậy, nhân vật chính lúc nào đi cùng đại bộ đội, chỉ có đơn độc hành động, mới có thể có kỳ ngộ nha.
Bọn cặn bã này không nên ảnh hưởng khí vận của ta.
- Được rồi, bất quá ngươi phải chiếu cố tốt Tiểu Hi, phải biết toàn trường không ai không thích nàng, nếu ngươi để nàng xảy ra chuyện, đừng nói người khác, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.
Bạch Tố Tố cười nói.
- Bạch lão sư, ta có thể tự chiếu cố mình.
Kỷ Tiểu Hi đỏ mặt, nàng cũng không muốn mang đến phiền phức cho Tổ An.
- Tiểu Hi thật khéo hiểu lòng người, đến, vật này ngươi cầm, gặp nguy hiểm thì mở ra, nếu ta ở phụ cận, nhìn thấy sẽ chạy tới cứu ngươi.
Bạch Tố Tố vừa nói vừa đút cho Kỷ Tiểu Hi một vật.
- Cảm ơn Bạch lão sư.
Kỷ Tiểu Hi không có chối từ.
Sau khi Bạch Tố Tố rời đi, không ngừng có người tới khuyên Kỷ Tiểu Hi, trong đó không ít người đưa vật phòng thân.
Tổ An nhịn không được cảm thán:
- Tiểu Hi, không nghĩ tới ngươi ở trong học viện nhân khí cao như vậy, thành bảo bảo của trường học rồi.
- A... ngươi mắng ta là sủng vật.
Kỷ Tiểu Hi vểnh miệng nhỏ, hiển nhiên là có chút bất mãn.
- Đây là khen ngươi đáng yêu nha.
Nhìn dáng vẻ thở phì phò của nàng, Tổ An cảm thấy hết sức đáng yêu, vô ý thức muốn sờ đầu nàng, bất quá nghĩ đến lần trước tay sưng giống màn thầu, cuối cùng chỉ phải hậm hực thu hồi lại.
Gia hỏa Kỷ Đăng Đồ này, mình háo sắc liền nghĩ nam nhân khác đến ác tha, bảo hộ nữ nhi không góc chết.
Nghe giải thích của hắn, lúc này Kỷ Tiểu Hi mới chuyển buồn làm vui:
- Ầy, ta cũng không dùng nhiều như vậy, phân ngươi một chút.
Nói xong liền nhét những bình thuốc, ám khí… kia cho Tổ An. hệ thống lập tức thu được một đống điểm nộ khí, xoay người nhìn lại, thấy rất nhiều nam học sinh đang nổi giận đùng đùng nhìn mình.
Lúc đầu hắn còn muốn chối từ, thấy thế lập tức nhận lấy:
- Ha ha, cảm ơn Tiểu Hi.
Hệ thống nhận được điểm nộ khí càng nhiều.
Tổ An lắc đầu, thân là lão sư, lại dạy các ngươi một khóa, để các ngươi biết đạo lý “liếm cẩu là không có tiền đồ”.
- Khụ khụ, Tổ huynh quả nhiên ở đâu cũng là tiêu điểm của mọi người.
Tạ Tú nở nụ cười đi tới, trong lòng cực kì bội phục, nhìn năng lực hấp dẫn trào phúng của gia hỏa này, là làm sao bình an sống đến bây giờ được chứ.
- Xin gọi ta Tổ lão sư.
Tổ An hắng giọng một cái, thẳng sống lưng.
Tạ Tú:
- ...
Gia hỏa này không theo lẽ thường ra bài, để hắn làm sao nói tiếp.
Bất quá Tổ An lập tức nói:
- Bất quá nể tình ngươi ta giao tình không tệ, nên không cần khách khí như vậy, về sau gọi ta A Tổ đi.
- Ách, tốt, A Tổ.
Tạ Tú xém chút bị hắn làm cho quên ý đồ đến.
- Bí cảnh mấy chục năm mới mở ra một lần, coi như thật phát sinh cái gì, người bên ngoài cũng không thể tra được dấu vết để lại, cho nên từ trước đến nay là nơi giết người cướp của rất tốt, mười ngày này ngươi phải cẩn thận một chút.