Tuy hai lão gia tử của Tần gia ra ngoài đánh trận, nhưng trong phủ còn có không ít trưởng bối khác.
Sau đó cũng nhìn về phía Tổ An:
- Ngươi cùng ta đi Tần gia.
Tổ An có chút xấu hổ:
- Ta đi không quá thích hợp.
Trong khoảng thời gian này quan hệ cùng Tần gia không thể nói xấu, nhưng tuyệt đối không tính là tốt, bình thường đi một mình không có gì quan trọng, bây giờ đi cùng Sở Sơ Nhan, nói không chừng sẽ có một số người châm chọc khiêu khích.
Sở Sơ Nhan nhướng mày:
- Ai, xem ra ngươi quả nhiên cho rằng đã ly hôn với ta, tự nhiên không có quan hệ gì với Tần gia.
Tổ An cười khổ nói:
- Ta đi, ta đi còn không được sao.
Tính tình Sở Sơ Nhan băng lãnh, vậy mà cũng sẽ chơi loại mánh khóe này.
Nghe hắn cũng muốn đi Tần gia, không cần sớm tách ra, Sở Ấu Chiêu liền không cự tuyệt nữa.
Đoàn người đưa Mộ Dung Thanh Hà về nhà trước, sau đó cùng đi đến Tần gia.
Biết Sở Sơ Nhan đến, Tần Quang Viễn mày rậm mắt to, Tần Vịnh Đức mi thanh mục tú tự mình ra nghênh tiếp, mặt khác thất đại cô bát đại di của Tần gia đều đi ra, lôi kéo Sở Sơ Nhan khen ngợi tiểu cô nương năm đó xinh đẹp.
Tổ An ở bên cạnh có chút xấu hổ, bởi vì theo lý thuyết hắn là cô gia của Sở gia, có quan hệ thân thích với Tần gia, nhưng hết lần này tới lần khác trước đó vì bảo vệ Sở gia, hắn và Sở Sơ Nhan trên danh nghĩa đã ly hôn.
May mắn Tần Quang Viễn dành thời gian nói chuyện phiếm với hắn:
- Nghe nói trên đường các ngươi hộ tống Tang Hoằng tiến cung bị người tập kích?
- Không sai, tựa hồ là thích khách U Ảnh Lâu, bất quá bọn hắn vận dụng quân nỗ, còn có một cỗ Công Thành Nỗ.
Tổ An vừa nói vừa quan sát phản ứng của hắn, Tần gia là đệ nhất thế gia trong quân, nói không chừng sự kiện này có liên quan tới bọn hắn.
Quả nhiên, Tần Quang Viễn nghe vậy biến sắc, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt có chút khó coi.
Phát giác hắn tựa hồ có tâm sự gì, Tổ An cười cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Tần Quang Viễn là người thông minh, trước tiên nghĩ đến khẳng định là Tề Vương, biết sự kiện này mang đến hậu quả như thế nào.
Cứ như vậy ở Tần gia vượt qua mấy canh giờ xấu hổ, Sở Sơ Nhan đứng dậy cáo từ về nhà.
Tần Vịnh Đức nhịn không được nói:
- Tần gia cũng là nhà của ngươi, muộn như vậy ngươi còn muốn đi chỗ nào?
Sở Sơ Nhan nhìn Tổ An một mực lưu lại nơi này cùng nàng, trên mặt nhiều một tia ôn nhu:
- Ta về chỗ A Tổ.
Không ít người Tần gia nhíu mày, khuyên nhủ:
- Các ngươi đã ly hôn, lại ở cùng một chỗ chỉ sợ không thích hợp.
Dù người lại bắt bẻ của Tần gia cũng không thể không thừa nhận bây giờ Tổ An đã rất ưu tú, nhưng song phương không thuộc về một phe cánh, càng ưu tú ngược lại càng nguy hiểm, tự nhiên không có hảo cảm quá lớn với Tổ An.
Mà Sở Sơ Nhan phong thái yểu điệu như thế, dù gả cho người khác, trong kinh thành cũng không thiếu người ưu tú theo đuổi, chọn một thế gia quan hệ thông gia cũng không phải việc khó, như thế càng có lợi hơn với Tần gia, Sở gia.
Nhưng nếu bây giờ Sở Sơ Nhan còn ở cùng Tổ An, lan truyền ra ngoài, dù nàng lại xinh đẹp, lại ưu tú, thì những thế gia đại tộc kia ai dám cưới nàng?
Sở Sơ Nhan khẽ cười nói:
- Lúc trước bởi vì Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, A Tổ không muốn liên lụy Sở gia, mới trên danh nghĩa ly hôn, nhưng trong lòng ta, hắn một mực là trượng phu của ta.
Tổ An nghe mà trong lòng ấm áp, nhịn không được nắm chặt tay nàng.
Xưa nay Sở Sơ Nhan hay ngượng ngùng ở phương diện này, nhưng hiện tại lại thái độ khác thường, chăm chú nắm chặt, hiển nhiên là cho thấy quyết tâm của mình.
Sở Ấu Chiêu nhìn thấy một màn này, một mặt cảm thấy rất tốt đẹp, thỏa mãn ái tình hoàn mỹ trong tưởng tượng của mình, nhưng một mặt khác lại có chút hiu quạnh.
Có điều nàng tâm tính thiếu nữ, cũng không có nghĩ nhiều như vậy, lập tức nhảy ra phất cờ hò reo.
Người Tần gia còn muốn nói gì, Tần Quang Viễn đã ngăn lại, sau đó nhìn về phía Sở Sơ Nhan:
- Biểu muội, ngươi xưa nay thông minh, đã quyết định như vậy, làm ca ca ta cũng chỉ có thể chúc phúc.
Sau đó quay đầu nhìn Tổ An:
- Tổ huynh, mong đối đãi Sơ Nhan thật tốt, không nên cô phụ tấm lòng thành của nàng.
Tổ An hơi kinh ngạc thái độ của Tần Quang Viễn chuyển biến, khẽ cười nói:
- Đây là tự nhiên.
Từ trong Tần gia đi ra, hai người dạo bước ở trên đường phố, cảnh tượng phồn hoa ngày xưa bây giờ lại không hiểu có chút túc sát, khắp nơi đều là binh sĩ tuần tra.
Sở Sơ Nhan nhịn không được nói:
- Tối nay không biết có bao nhiêu sóng ngầm cuồn cuộn.
- Những chuyện kia là hoàng đế và Tề Vương cân nhắc, không liên quan gì tới chúng ta.
Nắm bàn tay của nàng, ngửi mùi thơm thanh nhã, Tổ An chỉ cảm thấy tâm tình ấm áp bình tĩnh, lười đi nghĩ sự tình chó cắn chó kia.