Trịnh Đán có chút ngượng ngùng, dù sao hiện tại nàng vẫn là con dâu Tang gia, mặc dù Tang gia đã sớm cùng Tổ An hòa làm một thể, nhưng ở trước mặt Tang Hoằng, vẫn còn có chút là lạ.
- Ngày khác chúng ta tìm thời gian đưa ngươi đi học viện cử hành nghi thức bái sư, hơn nữa Tạ Đạo Uẩn là sư tỷ của ngươi, tất cả mọi người quen biết, về sau cũng sẽ chiếu cố ngươi.
Tổ An nhìn Trịnh Đán nói.
Trịnh Đán ừ một tiếng, sau đó nhìn Tang Hoằng hỏi ý.
Trong lòng Tang Hoằng thoải mái, Trịnh Đán này rất thông minh, dưới loại tình huống này vẫn lưu mặt mũi cho ta, thế là cười nói:
- Đây là chuyện tốt, ta há sẽ ngăn cản, đến lúc đó lão phu cũng đi bái kiến Nhan tiên sinh, ta trà trộn Kinh Thành nhiều năm như vậy, mặc dù gây thù hằn vô số, nhưng cũng lưu lại chút thanh danh, đã từng cùng Nhan tiên sinh có thư từ qua lại, xem như có chút giao tình, đi tìm hắn nói chuyện cũ cũng tốt.
Trịnh Đán thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ là Tế Tửu thuận miệng nói một câu, nàng cũng không rõ ràng Nhan Tiện Cổ có để bụng đến đệ tử như mình hay không, có tầng quan hệ này, về sau sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Sở Sơ Nhan vốn muốn cùng Tổ An rời đi, bất quá Tang gia làm sao chịu thả người, quyết giữ bọn hắn lại bày tiệc cảm ơn.
Hai người không từ chối được, liền lưu lại Tang gia, lúc về nhà sắc trời đã tối.
- A Tổ, thân thể Tang tiểu thư không khỏe sao?
Sở Sơ Nhan hồi tưởng lại trong bữa tiệc Tang Thiến mấy lần rời đi, tựa hồ còn có triệu chứng nôn mửa, nhịn không được cười nói.
- Nếu không phải nàng còn chưa lấy chồng, ta còn tưởng nàng mang thai.
Tổ An lập tức đổ mồ hôi đổ như thác, cái này bảo hắn giải thích thế nào, cũng không thể nói “đúng vậy, chúng ta có con rồi” chứ?
Vậy mấy ngày nay hai người thật vất vả bồi dưỡng được bầu không khí ấm áp hài hòa, chẳng phải trong nháy mắt sẽ thành Tu La Tràng.
- Có lẽ đoạn thời gian trước Tang Hoằng xảy ra chuyện, nàng lo lắng hãi hùng nên bị bệnh.
Sau khi trả lời mơ hồ không rõ, Tổ An liền nói sang chuyện khác.
May mắn Sở Sơ Nhan cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi hai người đánh răng rửa mặt xong, rất nhanh liền đến khâu quan trọng nhất.
Sở Sơ Nhan có chút ngượng ngùng, mặc dù hai người đã thành thân, nhưng lúc đầu chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, về sau tình cảm mặn nồng lại chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nói đến thời điểm hai người thân mật không phải trị thương, chính là trên đường trị thương, chưa từng đường đường chính chính sinh hoạt vợ chồng.
Trước mấy ngày hai người ngồi ở ban công ngắm trăng nói chuyện, bất tri bất giác ngủ mất, nhưng hôm nay hiển nhiên là tránh không khỏi.
Nàng giống như thiếu nữ yên lặng quấn chăn mền co đến góc tường, trái tim phanh phanh nhảy loạn.
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng, Tổ An nhịn không được cười lên, thuần thục chui vào trong chăn.
- Đừng làm rộn, nhột...
Thanh âm của Sở Sơ Nhan không còn thanh lãnh như ngày thường, mà nhiều một tia nhân gian khói lửa.
Tổ An cũng không trả lời, thời khắc này miệng hắn không muốn làm chuyện khác.
Chụt chụt…
Khắp toàn thân Sơ Sở Nhan, không có chỗ nào mà không có dấu hơn của hắn, mà theo đó, quần áo của hai người cũng từ từ ít đi.
- Ân…
…
Thái dương lên cao, băng sơn rực rỡ.
- Ngươi vẫn ấm áp như vậy...
Tổ An nhịn không được cảm khái nói.
Sở Sơ Nhan xấu hổ không kềm chế được, đánh lên người nam nhân một chút, nhưng đổi lại là trừng phạt như cuồng phong mưa rào.
...
Mấy ngày kế tiếp, thế cục ở Kinh Thành có biến hóa mới, lúc đầu Tề Vương đã nhận được thông điệp của triều đình, phải về đất phong, ai biết ngày chuẩn bị lên đường hắn bỗng nhiên ngã bệnh.
Lấy tu vi của hắn, tự nhiên không ai tin hắn bị cảm lạnh gì, nhưng rất nhanh có tin tức truyền đến, tựa hồ hắn tu luyện công pháp xảy ra vấn đề, dẫn đến có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, nhiều lần té xỉu bất ngờ.
Cho nên trước mắt là đi không được, việc này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, đương nhiên Tề Vương cũng không thể xuất hiện ở trên triều, thanh thế của Tề Vương nhất mạch không còn như trước kia, tất cả mọi người nhìn ra được dấu hiệu sắp sụp đổ.
Hôm nay Tổ An được hoàng đế gọi vào Hoàng Cung, Triệu Hạo trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Trẫm cần ngươi xuất kinh làm một chuyện.
Tổ An có chút buồn bực, đoạn thời gian trước ở Yêu tộc xuất sinh nhập tử, thật vất vả trở về cùng Sơ Nhan ân ái, kết quả lại sai ta đi làm việc, đội sản xuất con lừa cũng không dám dùng như vậy.
- Ta có thể cự tuyệt không?
Tổ An suy nghĩ hoàng đế để cho mình làm sự tình, có vẻ như mỗi một sự tình đều không nhẹ nhõm, tự nhiên không quá tình nguyện.
Triệu Hạo sững sờ, tuyệt đối không nghĩ tới hắn sẽ trả lời như vậy.
Ngày bình thường những đại thần kia nhìn thấy hắn thở mạnh cũng không dám, ai dám cò kè mặc cả như vậy?
Gần đây lá gan của tiểu tử này rõ ràng lớn hơn rất nhiều.