Tổ An từ tốn nói:
- Ngươi đừng quản ta làm sao lấy được tình báo này, ngược lại ta có biện pháp của mình, ngươi tốt nhất tìm ra biện pháp tự chứng minh mình trong sạch, sau đó điều tra Thất đại nhân có liên quan với nữ nhân nào khác hay không.
Sự tình Hắc Quy Tinh hắn không tiện tuyên dương, chỉ có thể nói như vậy.
- Thập Nhất đại nhân giải thích không khỏi quá khó tin, đã không có vật chứng, cũng không có nhân chứng, thuận miệng nói như vậy, liền để chúng ta theo phương hướng này điều tra?
Trương Tử Đồng có chút bất mãn.
Tổ An nhíu mày:
- Ta không phải thương lượng với ngươi, đây là mệnh lệnh!
Trương Tử Đồng biến sắc, chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu:
- Vâng!
Nhưng mặc cho ai cũng có thể cảm giác ra, trong giọng nói của nàng không phục.
Lúc này Tiếu Kiến Nhân nói:
- Trương cô nương, đại nhân của chúng ta xưa nay không nói ngoa, hắn đã nói như vậy, thì nhất định có đạo lý của hắn.
Tổ An âm thầm gật đầu, lão tiểu tử này còn không có bị sắc đẹp mê choáng váng, nếu lúc này hắn còn giúp đỡ nữ nhân kia nói chuyện, vậy thì thật không phân rõ nặng nhẹ.
Trong mắt Trương Tử Đồng lóe lên vẻ khác lạ, bất quá không nói gì nữa.
- Mặt khác nữ tử vứt xác kia chưa hẳn là hung thủ, chỉ là ta không nghĩ ra mục đích nàng làm như vậy đến cùng là gì.
Tổ An nhíu mày khổ tư.
- Đại nhân chỉ giáo cho?
Tiếu Kiến Nhân hiếu kỳ hỏi.
- Nếu nữ tử kia thật muốn vứt xác không cho người phát hiện, hoàn toàn có thể cột đá lên người Thất đại nhân, như vậy trong thời gian ngắn sẽ không bị người phát hiện.
Tổ An trầm giọng nói.
- Huống chi nếu thật muốn hủy thi diệt tích, thì hoàn toàn không cần ném vào trong Hắc Thủy Đàm phiền toái như vậy.
Đây là một thế giới tu hành, rất nhiều người có năng lực thông thiên, không giống người bình thường kiếp trước xử lý thi thể phiền toái như vậy, bên này có quá nhiều biện pháp để một bộ thi thể biến thành tro bụi, căn bản không cần hành động nhiều lần.
Trước đó Hắc Quy Tinh kể nữ nhân kia nói qua một câu "nếu sớm bị phát hiện một chút thì tốt", chẳng lẽ nàng cố ý làm như vậy để thi thể của Kim Bài Đệ Thất bị phát hiện?
Nhưng nếu như vậy, hoàn toàn có thể ném thi thể hắn tới cửa nha môn hoặc phố xá sầm uất, như vậy sẽ càng dễ bị phát hiện, Hắc Thủy Đàm này dù sao cũng rất vắng vẻ nha.
Trong đầu toát ra rất nhiều loại khả năng, bất quá không đủ tin tức để suy luận.
Tiếu Kiến Nhân bội phục:
- Đại nhân quả nhiên nhìn rõ mọi việc, phân tích như vậy xác thực rất ăn khớp.
Trương Tử Đồng há miệng, nàng không có xem thường Tiếu Kiến Nhân vuốt mông ngựa, bởi vì trong nội tâm nàng cũng cảm khái như thế.
Người này nhanh như vậy đã ý thức được chỗ không bình thường bên trong, không hổ là Kim Bài.
Bất quá không biết tình báo này của hắn là từ nơi nào tới...
Nàng tự nhiên không tin đối phương xuống nước thì thu thập được, mà suy đoán đối phương sớm đã có con đường khác lấy được tình báo.
Tổ An ngẩng đầu nhìn trời sắc, thấy thời gian không còn sớm, liền để Tiếu Kiến Nhân theo phương hướng mình nói điều tra, đồng thời cẩn thận phòng bị Trương Tử Đồng, mặt khác lại điều tra xem lúc Kim Bài Đệ Thất còn sống điều tra vụ án có liên quan đến nữ nhân gì không.
Tiếu Kiến Nhân nghe ra hắn muốn đi, hiếu kỳ hỏi:
- Thập Nhất đại nhân không cùng chúng ta về thành sao?
Tổ An nói:
- Ta còn có sự tình khác phải điều tra, không về cùng các ngươi.
Tiếu Kiến Nhân gật đầu, vị đại nhân này xưa nay độc lai độc vãng, hành tung thần bí, bất quá Kim Bài Tú Y phần lớn đều như thế, hắn cũng không hoài nghi gì.
Sau khi tách ra, Tổ An trực tiếp triệu hồi Phong Hỏa Luân trở về, vừa rồi chậm trễ thời gian đã đủ lâu, hiện tại hắn không dám lãng phí.
Trên đường Tổ An suy nghĩ vụ án này của Kim Bài Đệ Thất lộ ra rất nhiều điểm quỷ dị, thực ra chỉ cần hỏi Chu Tà Xích Tâm sẽ biết đại khái, dù sao lúc Kim Bài Đệ Thất còn sống nói qua, sự tình này đã từng báo cáo Chu Tà Xích Tâm.
Bất quá hiện tại Chu Tà Xích Tâm cũng xuất quỷ nhập thần, lâu như vậy còn chưa về kinh, Triệu Hạo cũng giữ kín như bưng, không biết hai người bọn họ đang làm cái gì.
...
Chờ hắn trở lại quân doanh, trời mới vừa tờ mờ sáng, trong quân doanh đã có không ít người bắt đầu hoạt động.
May mắn hôm qua dặn dò Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang không nên quấy rầy mình, bởi vậy không có người gọi hắn rời giường.
Có điều rất nhanh hắn chú ý tới một bóng người bồi hồi ở phụ cận lều vải, không khỏi giật mình, còn tưởng là người có ý đồ làm loạn.
Khi thấy rõ thân hình đối phương, hắn mới buông lỏng một hơi:
- Đạo Uẩn muội muội làm gì thế.
- A?
Bóng hình xinh đẹp kia giật mình, quay đầu nhìn thấy hắn, trong lúc nhất thời thần sắc quẫn bách.
- Tổ... Tổ đại ca, sao ngươi lại ở bên ngoài.