Trước kia Tổ An cảm thấy những thứ này không quan hệ gì tới mình, cũng không tận lực chú ý qua, nhưng bây giờ liên lụy đến sự tình bên Tử Sơn, hắn cảm thấy nên sớm tìm hiểu một chút tin tức tương quan.
Tạ Đạo Uẩn là truyền nhân của Quốc Lập Học Viện, biết những tin tức bí ẩn này xác thực nhiều hơn người bình thường:
- Đạo Môn chín tông ở mấy trăm năm trước xác thực rất uy phong, bất quá sau khi Đại Chu lập quốc, phần lớn Đạo Môn chín tông đều ẩn lui sơn lâm, không còn phong quang như ngày xưa nữa.
- Thực ra không chỉ Đạo Môn, Ma giáo, Phật Môn, Vu Môn, còn có các đại tông môn khác ai cũng như thế, triều đình coi trọng nhân tài, người có tài hoa đều chạy đến triều đình làm quan, rất ít người nguyện ý đến tông môn chịu khổ, cho nên mấy trăm năm qua, những đại tông môn này gặp phải cục diện không người kế tục, thanh thế tự nhiên sẽ suy yếu, rất nhiều thậm chí biến mất ở trong dòng sông lịch sử.
- Trước đó ta ngẫu nhiên nghe lão sư nhắc qua Đạo Môn chín tông, bằng không chỉ sợ ta cũng rất khó biết hoàn toàn.
Tạ Đạo Uẩn vừa nhớ lại, vừa giảng giải.
- Chính Dương Tông của Quốc Sư, nghe nói trước đó ở trong Đạo Môn chín tông chỉ thuộc về trung du, nhưng có công khai quốc, sau khi thành Quốc Sư, Chính Dương Tông nước lên thì thuyền lên, bây giờ đã trở thành thanh thế lớn nhất, thậm chí đối với đại bộ phận dân chúng mà nói, Đạo Môn chỉ có một nhà này.
- Trừ Chính Dương Tông, trong Đạo Môn danh tiếng vang nhất chính là Bạch Ngọc Kinh, các đời tiên tử của Bạch Ngọc Kinh trứ danh thiên hạ, có những người đẹp thiện tâm này làm bảng hiệu, mặc kệ là quan phương hay dân gian, dư luận về các nàng luôn rất tốt.
Trong đầu Tổ An hiện ra tư dung tuyệt thế của Tuyết Ngân và Sơ Nhan lão bà, nghĩ thầm nếu môn phái các nàng đẩy ra một nữ đoàn, chắc hẳn nhân khí sẽ rất cao.
- Trừ hai tông này, chi nhánh khác của Đạo Môn không được thường nhân lý giải, nhưng thực lực chưa hẳn thua kém Bạch Ngọc Kinh, tỉ như Bích Lạc Cung, ở trong Đạo Môn cũng là tồn tại nổi danh với Bạch Ngọc Kinh.
Tạ Đạo Uẩn nói tiếp.
Nghe đến đây, hai mắt Tổ An tỏa sáng, trước đó Đại Mạn Mạn nói bái nhập sư môn hình như là Bích Lạc Cung, không nghĩ tới cũng là một trong Đạo Môn chín tông.
- Ngoài ra còn có Ly Hận Thiên, tương truyền 33 tầng trời, Ly Hận Thiên tối cao, mấy trăm năm trước, Ly Hận Thiên là người đứng đầu của Đạo Môn, chỉ bất quá nghe nói mấy trăm năm trước xuất hiện một biến cố lớn, Ly Hận Thiên nguyên khí đại thương, dẫn đến thực lực giảm xuống rất nhiều, nhường ra vị trí đứng đầu. Bất quá lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, thực lực thuộc về trung du của Đạo Môn chín tông.
- Còn có Côn Lôn Hư, ở mấy trăm năm trước gặp tai hoạ dẫn đến thực lực sụt giảm, giống như Ly Hận Thiên biến thành trung du.
Tổ An hiếu kỳ nói:
- Mấy trăm năm trước đến cùng phát sinh tai hoạ gì?
Tạ Đạo Uẩn lắc đầu, lông mày nhíu lại nói:
- Ta không rõ ràng, này vốn là bí mật trong môn phái bọn họ, tựa hồ trong học viện cũng không có ghi chép tương quan, chỉ sợ chỉ có cao tầng của bọn họ mới biết năm đó đến cùng phát sinh chuyện gì.
Tổ An gật đầu tỏ ra đã hiểu, Tạ Đạo Uẩn tiếp tục giảng giải:
- Vừa rồi nói năm cái tính là thượng ngũ tông của Đạo Môn chín tông, vô luận nội tình hay thực lực đều khá mạnh, ngoài ra còn có bốn tông, tương đối mà nói thì kém hơn rất nhiều, La Phù Sơn, Thanh Hư Phủ, Không Minh Đảo, Thái Huyền Động, có rất ít truyền nhân hiện thế, trong học viện bí mật thảo luận, hoài nghi bọn họ có thể đã biến mất ở trong dòng sông lịch sử hay không.
Tổ An âm thầm ghi nhớ những thứ này, nhịn không được cảm thán:
- Lần này đa tạ Đạo Uẩn muội muội, bằng không ta còn không biết nhiều bí mật như vậy.
- Có thể giúp được Tổ đại ca liền tốt.
Nghe hắn cảm tạ, sắc mặt của Tạ Đạo Uẩn hơi đỏ, hiển nhiên trong lòng hết sức cao hứng.
Lúc này ngoài cửa vang lên thanh âm cung kính của Trương Tử Giang:
- Tổ đại nhân, chúng ta ở chỗ này chỉnh đốn một ngày hay là...
Hắn lo lắng Tổ An buồn ngủ hoặc tu luyện, không dám nhắc tới chuyện lên đường hành quân.
Tựa hồ sợ ảnh hưởng đối phương, thanh âm cũng không dám quá lớn.
Tổ An trực tiếp vén rèm cửa ra ngoài:
- Lên đường đi, đừng chậm trễ thời gian.
- Vâng!
Trương Tử Giang vừa buông lỏng một hơi, lại thấy Tạ Đạo Uẩn từ trong lều vải đi ra, khuôn mặt nhất thời biến thành màu gan heo, hối hận đến muốn vả mình vài tát.
Xong, ta quấy rầy chuyện tốt của Tổ đại nhân, về sau có thể bị hắn làm khó dễ hay không, tương lai khẳng định sẽ thua Vương Bá Lâm.
Nhìn thấy ánh mắt mập mờ và phản ứng của hắn, Tạ Đạo Uẩn đoán được hắn hiểu lầm, khuôn mặt nhất thời xấu hổ đến đỏ bừng.
Há miệng muốn giải thích, nhưng phát hiện loại sự tình này nàng lại không tiện giải thích.
Đang do dự, Trương Tử Giang đã chột dạ bỏ chạy, chỉ để lại nàng vừa thẹn vừa vội.