Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 2909 - Chương 2909 - Xông Doanh (2)

Chương 2909 - Xông doanh (2)
Chương 2909 - Xông doanh (2)

Sau khi cáo biệt hai người, Tổ An giẫm lên Phong Hỏa Luân trở về.

Hôm nay chậm trễ thời gian tương đối ít, lúc đến phụ cận doanh địa thì sớm hơn ngày thường.

Lúc này là thời điểm người buồn ngủ nhất trước tảng sáng, mấy ngày nay Tổ An bôn ba qua lại, cơ hồ không chợp mắt, suy nghĩ đợi lát nữa nhất định phải ngủ một giấc.

Hạ xuống ở phụ cận doanh địa, đang muốn vụng trộm tiến vào, lại phát hiện mấy thân ảnh lén lén lút lút.

Tổ An tập trung nhìn, thần sắc không khỏi cổ quái, những thứ này đều là phản quân ở Song Long Sơn?

Những người này là ăn tim gấu gan báo, lại còn dám đến tập kích đại doanh?

Mấu chốt là mấy người như vậy, có thể làm chuyện gì?

Mặc dù bây giờ đêm khuya, nhưng tinh nhuệ như Vũ Lâm Quân không có khả năng không đề phòng, coi như toàn bộ phản quân lúc trước đến, nếu có thể tập kích được doanh trại mới quái.

Có điều hắn nghi hoặc rất nhanh được đáp án, mấy người này hiển nhiên không dám công kích đại doanh, nhìn hành động của bọn hắn, tựa hồ là dự định phóng hỏa thiêu hủy quân nhu.

Bọn họ lấy ra cung nỏ, rót dầu hỏa, hiển nhiên là không dám vào doanh, dự định ở bên ngoài bắn hỏa tiễn vào.

- Cẩn thận một chút, nếu như bị phát hiện, chúng ta sẽ xong đời.

- Cái này còn cần ngươi dạy? Lửa đâu, mau lấy Hỏa Điệp Tử ra.

- A, sao tìm không thấy, chẳng lẽ vừa rồi rơi mất?

...

Mấy người ở nơi đó tìm tòi, đáng tiếc tìm như thế nào cũng tìm không thấy?

- Các ngươi tìm cái này?

Một thanh âm vang lên ở sau lưng, một bàn tay xòe ở trước mặt mấy người, phía trên đều là Hỏa Điệp Tử.

Mấy người vong hồn bốc lên, người này trộm đồ vật của bọn họ lúc nào, nếu lúc đó tiện tay cho bọn hắn một đao, vậy chẳng phải bọn hắn đã sớm chết.

- Không xong, chạy mau!

Mấy người ăn ý tản ra bỏ chạy, ôm lấy ý nghĩ chết đạo hữu, không chết bần đạo, cầu đồng bạn không may bị để mắt tới.

Đáng tiếc sức tưởng tượng của bọn họ quá có hạn, không nghĩ tới đối phương có thể cùng một thời gian bắt lấy tất cả mọi người.

Tổ An thi triển Thao Thiết Thôn Thiên Quyết, một lực hút cường đại tứ tán, hút mấy người trở về.

- Đại nhân tha mạng!

Những người kia làm sao thấy qua loại sự tình này, từng cái bị dọa đến mặt như màu đất, ào ào dập đầu cầu xin tha thứ.

Tổ An cau mày nói:

- Tại sao các ngươi lại muốn phóng hỏa?

Tuy tu vi của mấy người kia ở trong phản quân coi như không tệ, nhưng đến tập kích đại doanh không khác gì kiến càng lay cây, nhìn bộ dáng của mấy người, cũng không phải loại thấy chết không sờn gì.

- Chúng ta chỉ là nghe lệnh làm việc, ở chỗ này chế tạo bạo động, yểm hộ Đại đương gia hành động.

Tổ An vận dụng uy áp Tông Sư, trong lòng những người kia hoảng sợ, một mạch khai hết.

Tổ An giật mình:

- Đại đương gia của các ngươi ở đâu?

- Hắn đã âm thầm vào trong đại doanh.

Những người kia đáp.

Tổ An vừa sợ vừa giận, trước đó tu vi của Dương Thâm mặt sẹo hắn gặp qua, một Tông Sư cấp, tuy không thể chính diện ngăn cản một chi quân đội, nhưng muốn chui vào quân doanh lại không quá khó.

Chẳng lẽ hắn tặc tâm bất tử với Tạ Đạo Uẩn?

Hoặc mang lòng trả thù, nếu để hắn giết một số sĩ quan, Vũ Lâm Quân sẽ tổn thất lớn.

Hắn chế trụ mấy người, ném cho binh lính tuần tra nghe tin chạy đến, mình thì hóa thành tàn ảnh, bay vào trong đại doanh.

Đúng lúc này, trong doanh địa lóe lên ánh sáng màu lam, đó là quang mang của trận pháp, hơn nữa là trận văn của Tạ Đạo Uẩn.

Thân hình hắn hóa thành tàn ảnh, cơ hồ là dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới hiện trường, vừa hay nhìn thấy Tạ Đạo Uẩn hai tay kết ấn, lại bị Dương Thâm mặt sẹo vỗ nát, trực tiếp chộp lấy vai nàng.

- Đừng tới đây!

Mấy người Vương Bá Lâm và Trương Tử Giang nghe tin mang theo binh lính chạy đến, Dương Thâm ý thức được hành tung bại lộ, vội vàng gác đao lên cổ Tạ Đạo Uẩn.

Có điều hắn kiêng kỵ nhất là Tổ An, tận lực dùng thân thể Tạ Đạo Uẩn che ở giữa hai người.

- Buông nàng ra!

Tổ An trầm giọng nói, đồng thời trong lòng không hiểu, Dương Thâm này đang giở trò quỷ gì? Tại sao phải bốc lên phong hiểm chạy tới quân doanh bắt Tạ Đạo Uẩn?

Nhìn thấy Tổ An, tâm của Tạ Đạo Uẩn vốn bối rối lập tức bình tĩnh, mở miệng nói:

- Ngươi trốn không thoát, không bằng mau chóng đầu hàng, nói không chừng còn có thể mưu một đường ra.

Trong mắt Dương Thâm lóe lên ngoan ý, vết sẹo càng dữ tợn:

- Ta trốn không thoát, nhưng trên đường Hoàng Tuyền có cô nương bồi bạn cũng không tính tịch mịch, ngược lại vị đại nhân này, chỉ sợ không nỡ ngươi chết.

Lời vừa nói ra, khuôn mặt của Tạ Đạo Uẩn trong nháy mắt đỏ bừng, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Tổ An, thần sắc mập mờ.

Tổ An nhíu mày:

- Ngươi buông Tạ cô nương ra, hôm nay ta thả ngươi một con đường sống.

Dương Thâm phun nước bọt:

- Ta không tin nhất là lời nói của quan lại các ngươi, bảo thủ hạ ngươi lăn đi, chờ ta bình an rời đi, tự nhiên sẽ buông ra nàng.

Bình Luận (0)
Comment