Về phần nhiều cương thi kỳ quái như vậy, trước kia chưa từng nghe qua.
Bất quá hắn không có hoài nghi Kỷ Tiểu Hi, không nói nàng là cô gái ngoan ngoãn mọi người đều biết, cho tới bây giờ sẽ không nói láo; chỉ nhìn tình huống sau khi tiến vào bí cảnh, hắn cũng phát giác được không bình thường, mặc kệ là số lượng hung thú hay tính công kích, đều lớn hơn trước kia rất nhiều.
- Các ngươi nhanh đi cứu hắn!
Kỷ Tiểu Hi vội vàng kéo tay áo của Bạch Tố Tố, đồng thời khẩn cầu bạn học ở xung quanh.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, có người nói:
- Nếu quả thật có nhiều cương thi như vậy, chúng ta qua cũng là chịu chết.
- Không sai, hơn nữa cách lâu như vậy, coi như qua chỉ sợ hắn cũng đã bị cương thi...
...
- Ngươi nói bậy, A Tổ ca ca nhất định sẽ không có chuyện gì!
Tính cách của Kỷ Tiểu Hi yếu đuối thiện lương, nhiều năm như vậy còn chưa bao giờ nổi nóng với ai, nhưng nghe được lời này lại nhịn không được đứng dậy, lần đầu tiên nổi giận.
Bạch Tố Tố rơi vào trầm tư, kỳ thật đám học viên nói không phải không có lý, bọn hắn cũng không nhất định là tham sống sợ chết, mà suy đoán theo lẽ thường, hiện tại Tổ An hơn phân nửa đã...
Để cho những người này qua cứu hắn, nếu vừa vặn gặp bầy cương thi, không biết bao nhiêu người sẽ mất mạng, hắn làm lão sư bảo hộ, phải phụ trách an toàn cho bọn hắn.
- Các ngươi không đi cứu, tự ta đi!
Kỷ Tiểu Hi trực tiếp đứng dậy, quay người muốn đi, chỉ tiếc vừa rồi đào vong chân bị trật, đau đến nàng kém chút đứng không vững, ngã rầm trên mặt đất.
- Ngươi như vậy làm sao đi cứu người.
Bạch Tố Tố đau đầu.
- Như vậy đi, các ngươi ở lại đây, ta đi xem một chút.
Mặc dù đám học sinh lưu lại nơi này có chút nguy hiểm, nhưng nhân số không ít, cho dù có hung thú gì xuất hiện, cũng có thể ứng phó, huống chi nơi này chỉ là bên ngoài, hẳn không đến mức có nguy hiểm quá lớn.
- Để ta đi.
Đúng lúc này, một thanh âm thanh lãnh truyền đến.
Đám người quay đầu nhìn lại, phát hiện một nữ tử áo trắng thanh tú động lòng người đi tới, không phải Sở Sơ Nhan thì là ai?
- Sở tiểu thư, sao ngươi ở chỗ này?
- Sở tiểu thư, ngươi không có gặp nguy hiểm gì chứ?
...
Đám người vui mừng không thôi, không ít nam tử nhao nhao chạy qua hỏi han ân cần.
Chỉ tiếc Sở Sơ Nhan nhìn cũng chưa từng nhìn những người kia, đi thẳng tới trước mặt Kỷ Tiểu Hi:
- Sơn cốc kia ở nơi nào, ngươi miêu tả cụ thể một chút.
Nguyên lai sau khi nàng tiến vào bí cảnh luôn cảm thấy tâm thần bất an, lại lo lắng Tổ An hoành không xuất thế phá hỏng lợi ích của quá nhiều người, sẽ có người thừa cơ trả thù hắn.
Cho nên nàng vòng trở lại, vừa vặn nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của Kỷ Tiểu Hi, thế là vội vàng chạy tới.
Kỷ Tiểu Hi hơi kinh ngạc nhìn nữ tử mỹ lệ trước mắt, thẳng đến đối phương hỏi lại lần nữa mới giật mình, vội vàng miêu tả sơn cốc kia.
Sở Sơ Nhan nói với Bạch Tố Tố:
- Bạch lão sư, ngài tiếp tục bảo vệ bọn hắn an toàn, ta đi là được.
Nói xong mũi chân điểm một cái, cả người phiêu nhiên đi xa.
Nhìn bóng hình xinh đẹp dần dần biến mất của nàng, Kỷ Tiểu Hi nhịn không được thì thào:
- Vừa rồi khoảng cách gần quan sát, Sở tỷ tỷ thật đẹp đến mức không tưởng nổi...
Bạch Tố Tố âm thầm gật đầu, do Sở Sơ Nhan xuất mã không thể tốt hơn, tu vi của nàng đã không thua lão sư học viện, tự vệ dư xài, hơn nữa lúc đầu nàng cũng là một người hành động, không bó tay bó chân như mình.
Lại nói một bên khác, Tổ An liều mạng đào vong, trốn vào cánh rừng trước đó đi ngang qua, kiếp trước xem nhiều phim lính đặc chủng như vậy, mặc dù đám lính nước nhà chỉ là hổ giấy, nhưng chuyện cho tới bây giờ chỉ có thể thử một chút.
Bốn người truy hắn đều là Tứ phẩm, chính diện giao thủ mình không có phần thắng, cơ hội duy nhất là để bọn hắn tách ra tiêu diệt từng bộ phận, trong núi rừng địa hình phức tạp, lại thêm ánh mắt bị ngăn trở, hẳn là chiến trường tốt nhất.
Nhìn thấy hắn chạy vào rừng, bốn người đằng sau nhướng mày, bất quá mỗi người bọn hắn tu vi đều cao hơn, tự nhiên không có khả năng sợ, trực tiếp đuổi vào.
Tổ An lợi dụng ưu thế thân pháp, tăng thêm cây cối um tùm, rốt cục hất ra bốn người một khoảng cách, lúc này hắn tiếp tục chạy, là có khả năng triệt để vứt bỏ đối phương, nhưng chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm.
Có những người này một mực đuổi giết, lần sau chỉ sợ không có may mắn như vậy.
Thế là hắn tìm một đại thụ rậm rạp nhảy lên tán cây, lấy cành lá rậm rạp che đậy thân hình.
Qua giây lát, bốn người kia đã đuổi tới phụ cận:
- Chuyện gì xảy ra, giống như mất dấu rồi?
- Đừng hốt hoảng, hẳn là giấu ở phụ cận.
- Mọi người cẩn thận một chút, đặc biệt chú ý trên cây.
...
Trong lòng Tổ An trầm xuống, những người này rõ ràng là học sinh, nhưng từng cái lão luyện căn bản không giống học sinh.
Về phần lai lịch của bọn hắn, không cần đoán cũng biết là Thạch Côn phái tới.
Mỹ nhân hiệu trưởng thật nên bị đánh đòn, trong học viện bị trà trộn vào nhiều gián điệp như vậy cũng không biết, chờ lần này trở về, nhất định phải nói một chút.
Bốn người tìm một trận, nhưng rừng cây này không tính nhỏ, bọn hắn làm sao dễ dàng tìm được:
- Tiếp tục như vậy không được, không khác mò kim đáy biển.
- Mọi người tản ra tìm, hiệu suất sẽ cao hơn một chút.
- Thế nhưng tách ra sẽ nguy hiểm, công tử nói lực chiến đấu của hắn có chút quỷ dị.
- Thôi đi, lại quỷ dị còn không phải Tam phẩm, chẳng lẽ còn có thể một kiếm miểu sát ta?
- Không sai, chúng ta lại không phải phế vật như Viên Văn Đống, thời khắc mấu chốt còn đi nói chuyện phiếm với hắn.