- Người kia tuổi còn trẻ lại có địa vị như thế, chẳng lẽ là hoàng tử nào?
- Ai nha, thật đẹp trai, nếu ta giả vờ không cẩn thận té ngã ở trước ngựa hắn, có thể giống như trong tiểu thuyết hay không?
...
Lúc này ở khách sạn xa xa, có hai bóng người xinh đẹp cũng cả kinh, cùng nhau đặt chén trà trong tay xuống:
- Sao hắn cũng tới?
Hai nữ tử một cái thanh xuân hoạt bát, một cái thành thục uy nghiêm, ở cùng nhau làm người chấn động cả hồn phách.
- Sư phụ, đây thật là ông trời chú định duyên phận, ta muốn đi tìm hắn!
Thiếu nữ trẻ tuổi kia nhảy cẫng nói.
Sắc mặt nữ tử thành thục có chút mất tự nhiên:
- Ngươi quên thân phận chúng ta là không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao, bên cạnh hắn nhiều người trong quan trường như vậy, ngươi làm sao tìm hắn?
- Nếu không buổi tối lại đi.
Thiếu nữ kia không để bụng.
Lúc này nữ tử thành thục hừ một tiếng:
- Đi xem hắn và nữ tử bên cạnh kia ân ái sao?
Cô gái trẻ tuổi giật mình, lúc này mới chú ý tới Tạ Đạo Uẩn bên người Tổ An, hai người vừa nói vừa cười, thần thái tựa hồ rất thân mật.
- A a a, tức chết ta!
Thiếu nữ nhất thời phát điên.
Đến từ Thu Hồng Lệ, điểm nộ khí +311 +311 +311...
Hai nàng này tự nhiên chính là sư đồ Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ, các nàng ở trong khách sạn thương lượng sự tình, kết quả nghe phía ngoài chiêng trống vang trời, vốn nghĩ là cẩu quan nào ở bên ngoài đắc ý, muốn lặng lẽ xuất thủ giáo huấn, kết quả không nghĩ đến sẽ thấy Tổ An.
Đáng tiếc lúc này Tổ An quá mức cao điệu, phụ cận vây xem không ít người ước ao ghen tị, điểm nộ khí thu như nước, lại thêm hắn đang cùng quan viên bên người nói chuyện phiếm, dẫn đến không chú ý tới Thu Hồng Lệ.
- Tức chết ta tức chết ta, thiệt thòi ta còn mỗi ngày nhớ hắn, kết quả hắn và khác nữ nhân khanh khanh ta ta thật thoải mái.
Thu Hồng Lệ nghĩ đến mình vì có thể mau chóng bình thường kết giao với Tổ An, đoạn thời gian trước bế quan khổ tu, thậm chí vì cầu nhanh xém chút tẩu hỏa nhập ma, thấy cảnh này bị kích thích mạnh, cầm lấy một cái bát, tựa hồ muốn ném ra ngoài.
Vân Gian Nguyệt giật mình, vội vươn tay đè lại:
- Ngươi làm gì?
Thu Hồng Lệ nghi ngờ nhìn nàng:
- Sư phụ, này không giống tính cách của ngươi nha, đồ đệ bảo bối của ngươi bị thối nam nhân khi dễ, ngươi không giúp ta trút giận thì thôi, lại còn ngăn cản ta?
Biểu lộ của Vân Gian Nguyệt có chút mất tự nhiên:
- Ngươi quên mục đích chuyến này của chúng ta là gì sao, ngươi đả thảo kinh xà như vậy xấu đại sự làm sao bây giờ? Huống chi bây giờ bên ngoài nhiều cao thủ và binh lính như vậy, thật náo lên cũng phiền phức.
Thu Hồng Lệ hậm hực rút tay về:
- Sư phụ, ta phát hiện ngươi có chút không giống trước kia.
Vân Gian Nguyệt giật mình:
- Có cái gì không giống?
- Ta cũng không nói được.
Thu Hồng Lệ nhíu mày, luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này tựa hồ sư phụ có biến hóa, dường như có chút sợ khi ở cùng mình, đương nhiên lời này nàng không dám nói ra miệng.
- Trước kia sư phụ hành sự không có nhiều cố kỵ như thế, nhiều quan viên và binh lính như vậy bất quá chỉ là binh tôm tướng cua, làm sao lưu được thầy trò chúng ta.
Nếu ở địa phương đồng bằng, sư đồ các nàng sẽ có chút phiền phức, nhưng bây giờ trong thành, khắp nơi là địa hình phức tạp, muốn hất ra truy binh không phải quá dễ dàng sao.
Vân Gian Nguyệt hừ một tiếng:
- Sư phụ chỉ là tính tình bá đạo, lại không phải người ngu, loại sự tình phiền toái này sao phải đi làm.
Thu Hồng Lệ quệt mồm, ánh mắt không ngừng liếc nhìn đường cái, hiển nhiên trong lòng còn có chút nóng lòng muốn thử.
Ầm!
Vân Gian Nguyệt đóng cửa sổ lại:
- Đừng nhìn, chuyên chú sự tình của mình đi, chờ hết thảy đều kết thúc, ngươi muốn tìm Tổ An ta sẽ không ngăn cản.
Lúc này Thu Hồng Lệ mới đổi giận thành vui, ôm chặt lấy cánh tay nàng:
- Sư phụ quả nhiên tốt nhất.
Trên cánh tay truyền đến xúc cảm để cho nàng âm thầm kinh hãi, sư phụ thật lớn, cũng không biết tương lai người nào có phúc làm sư công của ta.
Có điều nàng lập tức bỏ ý niệm này đi, trong đương đại, có nam nhân nào xứng với sư phụ.
Cảm nhận được đồ đệ thân mật, Vân Gian Nguyệt mất tự nhiên đẩy tay nàng ra, trong mắt lóe lên vẻ áy náy, mình cũng không phải sư phụ tốt.
Thu Hồng Lệ không để bụng, tính tình của sư phụ xưa nay uy nghiêm, không quen loại thân mật này là rất bình thường:
- Sư phụ, đến thời điểm ngươi đi cùng ta được không.
- Đi cùng ngươi làm gì?
Câu này để Vân Gian Nguyệt hoảng sợ.
Thu Hồng Lệ có chút kỳ quái, vì sao đột nhiên thanh âm nàng đề cao, nhưng vẫn đáp:
- Đương nhiên là cùng ta đi giáo huấn nam nhân phụ lòng kia, còn có hồ ly tinh bên cạnh hắn.
Thấy không phải như mình nghĩ, lúc này Vân Gian Nguyệt mới buông lỏng một hơi:
- Chính ngươi đi không được sao, lấy tu vi của ngươi bây giờ, bên cạnh hắn hẳn không có mấy nữ nhân là đối thủ.