Nhưng trong lòng Tạ Đạo Uẩn ảm đạm, ở trước mặt Sở Sơ Nhan, hắn liền tỏ ra xa lạ.
Ánh mắt của Yến Tuyết Ngân và Sở Sơ Nhan thì không hẹn mà cùng nhìn về phía Tạ Đạo Uẩn, loại trường hợp này Tổ An cũng sợ vắng vẻ nàng, nhìn bộ dạng tựa hồ quan hệ của hai người không tầm thường.
Bất quá Yến Tuyết Ngân lập tức kịp phản ứng, cái này có quan hệ gì tới ta?
Vội vàng quay đầu sang chỗ khác, lại khôi phục bộ dáng mây trôi nước chảy như trước đó.
Sở Sơ Nhan thì nhận biết Tạ Đạo Uẩn, trong lúc nhất thời như có điều suy nghĩ.
Trong chớp nhoáng này, Tổ An cảm nhận được vài luồng sát khí, không khỏi âm thầm kêu khổ, đều nói một tên hòa thượng gánh nước uống, hai tên hòa thượng khiêng nước uống, ba tên hòa thượng không có nước uống, hiện tại tựa hồ ta ở vào loại hoàn cảnh xấu hổ này rồi.
Nhìn Tạ Đạo Uẩn ngồi xuống, vị trí của mình bị chen đến không biết tới đâu, da mặt của Triệu Hoảng co giật, xém chút phát tác tại chỗ.
Đến từ Triệu Hoảng, điểm nộ khí +699 +699 +699...
May mắn lúc này Yến Vương mở miệng:
- Hoảng nhi, an bài chỗ ngồi cho đám người Trương đại nhân.
Triệu Hoảng hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình, theo thứ tự an bài bọn người Trương Giải ngồi xuống, mình thì dứt khoát ở vị trí xa nhất tìm chỗ ngồi xuống, hi vọng nhờ vào đó biểu dương khí độ bất phàm ở trước mặt sư đồ Yến Tuyết Ngân.
Bất quá vẫn rất tức giận.
Đến từ Triệu Hoảng, điểm nộ khí +55 +55 +55...
Đám người Trương Giải thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện tựa hồ mình xem nhẹ Tổ An, trước đó kìm nén ẩn nhẫn không phát mà thôi, quả nhiên rất xấu tính, bất quá như vậy càng có ý tứ.
Tôn Tuần cau mày, trước đó gia hỏa này cố ý giả vờ?
Chẳng qua hiện tại có đám người Vương gia, cũng không tới phiên hắn lên tiếng.
Tiếng cười của Yến Vương truyền đến:
- Tổ đại nhân quả nhiên thiếu niên anh kiệt, phần dũng khí này liền để người bội phục.
Mặc dù đang cười, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập hàn ý.
Tổ An không để bụng:
- Yến Vương quá khen.
Vừa rồi trên đường Tôn Tuần nhằm vào hắn, mới đầu cho là bởi vì mất con thống khổ, giận chó đánh mèo mình, về sau lại nghĩ rõ ràng, lần này mình đại biểu là triều đình, nếu không có Yến Vương gợi ý, cho Tôn Tuần mấy lá gan, cũng không dám to gan lớn mật như vậy.
Nghĩ đến trước đó ở Vân Trung quận xét xử Phi Mã thương hội, dẫn đến kế hoạch của Yến Vương ở Vân Trung quận phá sản, cho nên hắn sớm đã ghi hận mình.
Yến Vương khẽ nhíu mày, tựa hồ tiểu tử này khó chơi hơn trong tưởng tượng không ít. Đúng lúc này, âm thanh của một nữ tử vang lên:
- Thiếu niên anh kiệt? Dũng khí hơn người? Yến Vương không khỏi nói quá rồi.
Lời vừa nói ra, toàn trường đều an tĩnh lại.
Bởi vì nàng này nói rõ là tìm Tổ An gây chuyện, hơn nữa còn không cho Yến Vương mặt mũi, nhân vật nào dữ dội như vậy?
Tổ An cũng hơi ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn thiếu nữ ngồi đối diện, mỹ mạo khá xinh đẹp, chỉ bất quá trên mặt có vẻ vênh váo hung hăng, để người ta vô ý thức không thoải mái.
Đương nhiên tổng thể mà nói, nàng tuyệt đối xem như mỹ nữ, đặc biệt là y phục khá đặc biệt, cả người nhìn giống như một con bươm bướm đẹp đẽ.
Nếu như ở địa phương khác, nàng tuyệt đối là tiêu điểm, chỉ bất quá có sư đồ Yến Tuyết Ngân và Sở Sơ Nhan ở chỗ này, thì nàng có chút u ám không ánh sáng.
Lúc này Yến Tuyết Ngân, Sở Sơ Nhan thậm chí Tạ Đạo Uẩn đều ném ánh mắt nghi ngờ về phía Tổ An, nghĩ thầm chẳng lẽ là nữ tử vì yêu thành hận?
Dù sao tất cả mọi người đều rõ ràng, hắn chính là hoa tâm đại củ cải.
Lúc này Tổ An cũng rất hoài nghi nhân sinh, mình rõ ràng không biết nàng, sao vừa nhìn thấy mình, ánh mắt liền tràn ngập cừu hận chứ?
- Tiểu Điệp, thúc công không rõ ý tứ của ngươi?
Lúc này Yến Vương không có không tức giận, ngược lại giả vờ không hiểu hỏi thăm, hiển nhiên là muốn nhìn Tổ An xấu mặt.
- Thúc công?
Tổ An giật mình, chẳng lẽ...
Lúc này bên tai vang lên thanh âm nguyên khí truyền âm của Trương Tử Giang:
- Tổ đại nhân, nàng là Thải Điệp quận chúa của Tề Vương phủ, nghe nói trước kia được mang đến tiên sơn cầu học, không nghĩ tới môn phái kia là Ly Hận Thiên.
Hắn thời gian dài ở trong hoàng cung làm Tú Y, xem như quen thuộc nhân vật của hoàng thất, lúc này rốt cục nhận ra thân phận của nữ tử kia.
- Nữ nhi của Tề Vương?
Trong lòng Tổ An thầm hiểu, khó trách nàng không thân thiện như vậy.
Lúc này Triệu Tiểu Điệp thuận thế đáp:
- Người này ánh mắt bỉ ổi, vừa đến đã tiếp cận bên người cô nương, nhìn không ra thiếu niên anh kiệt dũng khí hơn người gì, chỉ nhìn ra sắc đảm ngập trời mà thôi.
Yến Tuyết Ngân nhếch miệng, kém chút cười ra tiếng, tiểu cô nương này thật sự là nói đến tâm khảm của nàng, tiểu tặc này xác thực đáng mắng.
Sở Sơ Nhan lại nhíu mày, tự nhiên không vui có người chửi người yêu mình.