Hắn từ trong Lưu Ly Bảo Châu lấy ra một bộ quần áo đưa cho đối phương:
- Không có cái mới, bộ này trước kia ta mặc qua, nếu không muốn ta lại đi hỏi của người khác?
Hắn thời gian dài hoán đổi mấy thân phận, tự nhiên cần chuẩn bị y phục chu đáo.
Tạ Đạo Uẩn tiếp nhận:
- Không cần, bộ này rất tốt.
Nếu là của nam tử khác, nàng quyết sẽ không mặc, nhưng Tổ đại ca không giống người khác.
Tổ An buông lỏng một hơi:
- Lệnh nhi muội muội nhanh thay đi, đoán chừng chúng ta sắp xuất phát rồi.
Hắn nghĩ thầm sau khi rời Dịch thành, chỉ sợ điều tra vụ án của Kim Bài Đệ Thất sẽ không tiện, đến thời điểm lại phải nửa đêm bôn ba qua lại.
Tạ Đạo Uẩn đỏ mặt:
- Tổ đại ca có thể đi ra ngoài trước một chút không, ta muốn thay quần áo.
Tuy rất có hảo cảm với hắn, nhưng loại chuyện này làm sao có thể ở trước mặt.
Tổ An xấu hổ, vội vàng lui ra ngoài, giúp nàng đóng cửa thật kỹ:
- Xin lỗi, vừa rồi thất thần.
...
Lại nói lúc này ở Tử Sơn, địa phương xưa nay thanh u, lúc này lại đầy người, nguyên lai là Đạo Môn chín tông dẫn đội đến Tử Sơn tham gia thi đấu, đệ tử Tử Sơn đang ở trước sơn môn đăng ký nghênh đón.
Lúc này trong đoàn người nơi xa, hai người cầm đầu nguyên khí truyền âm nói:
- Sư phụ, ngươi nói bọn họ có thể nhìn ra chúng ta là đồ giả mạo hay không.
- Yên tâm, giữa Đạo Môn chín tông giao lưu cũng không nhiều, lần này chúng ta giả mạo trưởng lão Thiên Môn, bọn họ có thể nhận ra mới lạ.
Hai người bề ngoài thường thường không có gì lạ, nhưng thanh âm lại kiều mị dễ nghe.
Lúc này nữ tử trẻ tuổi kia nhỏ giọng thầm thì:
- Hiện tại trong Đạo Môn chín tông cao thủ tề tụ, hai người Ma Giáo chúng ta tới nơi này, luôn cảm giác có chút dê vào miệng cọp.
Người lớn tuổi khiển trách:
- Là Thánh Giáo! Ma Giáo gì chứ.
Nữ tử trẻ tuổi kia nhịn không được lầu bầu:
- Tất cả mọi người đều nói như vậy, ta cũng cảm thấy cái tên này uy phong.
- Người khác bôi nhọ chúng ta mới gọi như vậy, ngươi cũng gọi theo, não hư mất rồi sao.
Người lớn tuổi tức giận nói.
- Ai nha, không phải sư phụ ngươi cũng có lúc gọi Ma Giáo sao.
Nữ tử trẻ tuổi le lưỡi, ôm lấy cánh tay nàng nũng nịu.
Đệ tử tông khác đi ngang qua liếc nhìn, nghĩ thầm nữ nhân này xấu như vậy, lại còn cố ý làm ra động tác đáng yêu như thế, thật buồn nôn.
Lúc này nữ tử trẻ tuổi hung hăng trừng những người kia một cái:
- Nếu không phải hôm nay thân phận không thể ra ánh sáng, ta không móc mắt những tên kia mới lạ.
Nữ tử lớn tuổi khẽ cười nói:
- Cái này mới có phong phạm của Ma... khụ khụ, Thánh Giáo nha, tập trung ý chí, sắp đến sơn môn rồi, tựa hồ bên kia đang kiểm tra cái gì.
Đoàn người rất mau tới chỗ sơn môn, có một đám đệ tử Chính Dương Tông đứng đó, từng người vóc dáng cao to thẳng tắp, nguyên khí ba động sâu thẳm kéo dài, hiển nhiên tu vi không tầm thường.
Nữ tử lớn tuổi âm thầm thở dài:
- Chỉ là một Chính Dương Tông đã nhiều nhân tài như vậy, ngay cả đệ tử giữ cửa cũng có dạng tu vi này, ngày sau tình cảnh của Thánh Giáo chúng ta sẽ càng ngày càng khó.
Nữ tử trẻ tuổi an ủi:
- Sư phụ chớ có lo ngại, cái này xem xét liền biết là Chính Dương Tông tỉ mỉ tuyển chọn ra làm mặt tiền, khẳng định không phải mức độ bình quân của bọn họ, những ngụy quân tử chính phái kia luôn thích làm công phu trên mặt mũi.
Nữ tử lớn tuổi vui mừng gật đầu:
- Không sai, đặc biệt là tông môn của Băng Thạch Nữ, thích làm những thứ này nhất, là vi sư đa sầu đa cảm.
Hai người này tự nhiên là Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ của Ma Giáo, lúc này các nàng dịch dung đổi trang, cho dù là Tổ An quen thuộc các nàng như vậy, mặt đối mặt cũng rất khó nhận ra.
- Các vị khách quý xin dừng bước.
Lúc này các nàng tới trước núi, một đệ tử Chính Dương Tông thủ sơn môn tiến lên, nho nhã lễ độ nói:
- Không biết các vị khách quý có thư mời không?
Nói xong sợ đối phương không vui, vội vàng bổ sung:
- Mỗi năm đều có rất nhiều người mộ danh Tử Sơn đến thám hiểm tham quan, lần thi đấu này đệ tử chín tông đông đảo, chúng ta không cách nào phân biệt hết, vì bảo đảm chín tông thi đấu không bị người quấy rầy, mới ra hạ sách này, mong tiền bối thứ lỗi.
Vân Gian Nguyệt gật đầu, Thu Hồng Lệ thì cười cười đưa tới một ngọc bài.
Nhìn thấy ngọc bài, đệ tử Chính Dương Tông buông lỏng một hơi, đây là thiếp mời đặc chế của Chính Dương Tông, ngoại nhân căn bản không có cách mô phỏng.
Chỉ bất quá đây rốt cuộc là sư muội phái nào, tâm tu đạo thật cường đại, rõ ràng xấu như thế... lại còn có thể vui vẻ như vậy, quả thật là mẫu mực để chúng ta học tập.
Lúc này hắn nhìn tin tức trên ngọc bài, nhịn không được sợ hãi than:
- Nguyên lai là Bành trưởng lão của Không Minh Đảo, kính đã lâu kính đã lâu, dọc theo con đường này một mực lên núi chính là Kim Đỉnh, sẽ có đệ tử an bài chỗ nghỉ lại cho các ngươi...