Thật vất vả ra Bích Lạc Cung một lần, lại không có cơ hội đi tìm hắn, ai, hoa tâm đại củ cải kia, nói không chừng bây giờ đang ở chỗ hồ ly tinh nào đó tiêu dao khoái hoạt.
...
- Hắt xì!
Lúc này đoàn người Tổ An vừa vặn đi tới chân núi Tử Sơn, nhịn không được hắt xì thật to.
- Tổ đại ca nhiễm phong hàn sao?
Tạ Đạo Uẩn lo lắng hỏi thăm, nhưng trong lòng kỳ quái, người tu hành thể chất đặc thù, sẽ rất ít nhiễm phong hàn mới phải.
- Không, có thể là người nào đó đang nhớ ta.
Tổ An xoa mũi, nhìn Tử Sơn nguy nga, cảm thấy chí ít cũng cao mấy ngàn mét, ở kiếp trước loại độ cao này đều có thể so với Hymalaya, trở thành cấm khu ít ai lui tới, nhưng ở thế giới tu hành lại khá bình thường.
Tổ An phân phó Vương Bá Lâm:
- Vương tướng quân, chúng ta nhiều người như vậy cùng nhau lên núi, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu Quốc Sư thanh tu, ngươi trước mang theo mọi người ở dưới chân núi dựng trại đóng quân, chờ mệnh lệnh của ta thì tùy thời lên núi.
Sau đó lại để cho Trương Tử Giang chọn một vài thân vệ đi theo hắn lên núi.
- Vâng!
Vương Bá Lâm mừng thầm, xem ra ở trong lòng Tổ đại nhân, ta mới là người đáng tin cậy, giao cho ta sự tình trọng yếu như vậy, không giao cho gia hỏa nịnh hót kia.
Trương Tử Giang cũng mừng rỡ, xem ra đoạn thời gian trước mình quỳ liếm vẫn rất có hiệu quả, việc bẩn việc cực đều là họ Vương làm, chuyện tốt thì gọi ta đi.
Tổ An làm sao biết bọn họ nghĩ nhiều như vậy, mọi người một đường lên núi.
Vừa tiến vào liền có cảm giác sảng khoái tinh thần, Tổ An nhịn không được nói:
- Tử Sơn này đúng là động thiên phúc địa.
Trương Tử Giang ở một bên nói:
- Nghe nói mỗi ngày mặt trời mọc, ánh sáng mặt trời chiếu xuống sẽ hình thành kỳ cảnh, đồng thời đỉnh núi dựng dục ra tử khí, thứ kia là đồ tốt tu hành, những ngày này Tổ đại nhân có cơ hội nhất định phải thử một chút.
Tổ An gật đầu, nghĩ thầm những tử khí kia hơn phân nửa là tồn tại nồng đậm hơn nguyên khí bình thường, bất quá mình ngay cả Hồng Mông chi khí cũng thử qua, tử khí kia chưa chắc cao hơn.
Rõ ràng là mùa đông, nhưng một đường đi lên tùng bách xanh mượt, hoa dại khoe sắc, bích đào đan hạnh khắp nơi có thể thấy được, các loại dược thảo càng đếm không hết, trong mây thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu trong trẻo của Tiên Hạc, cho người một loại cảm giác đặt mình vào tiên cảnh.
Tổ An nghĩ thầm địa phương đẹp như vậy, lại xây công trình mới, ngược lại sẽ phá hư mỹ cảm.
Bất quá càng lên cao, phát hiện người xung quanh càng ngày càng nhiều, trong lòng hắn không khỏi kỳ quái, ngày bình thường Tử Sơn đều nhiều người như vậy sao?
Rất nhanh đoàn người đi tới sơn môn, vừa hay nhìn thấy mấy đệ tử Chính Dương Tông thần du vật ngoại, tựa hồ bị đồ vật gì câu đi linh hồn nhỏ bé.
- Các vị là tông môn nào, bây giờ Đạo Môn chín tông thi đấu, nhân viên không quan hệ xin đừng đến tham gia náo nhiệt.
Một đệ tử nhìn đoàn người phất phất tay.
Nhìn trang phục đám người này liền biết không phải người trong Đạo Môn, hơn nữa người cầm đầu nhìn không ra nguyên khí ba động, hẳn là người bình thường, ngược lại tướng lãnh bên cạnh nhìn có chút bản sự, nghĩ đến là quý công tử nhà nào đi ra dạo chơi, mộ danh đến Tử Sơn tham quan, trước kia loại chuyện này nhiều lắm.
Nếu như môn phái bình thường, ngược lại không dám lãnh đạm như thế, nhưng chưởng môn Chính Dương Tông là Quốc Sư đương triều, tự nhiên không sợ nhân vật trên quan trường.
Tổ An kinh ngạc, không nghĩ tới địa điểm Đạo Môn thi đấu cũng ở Tử Sơn, Triệu Hạo quyết định đến nơi này Phong Thiện, cao thủ Đạo Môn chín tông thì tới đây thi đấu, thật chỉ là trùng hợp sao?
Tạ Đạo Uẩn cũng nghĩ giống như hắn, nghĩ thầm lần này mình cải trang thật quá đúng, Tử Sơn này nhìn như bình tĩnh, nhưng luôn có một loại cảm giác gió giục mây vần.
Lúc này Trương Tử Giang đi qua quát lớn:
- To gan... Khụ khụ, chúng ta chính là Vũ Lâm Quân, phụng ý chỉ của hoàng thượng đến sửa chữa cung điện trên Tử Sơn, vị này là Thân Hầu Tổ tướng quân dẫn đầu!
Kém chút trực tiếp mắng ra miệng, bất quá ý thức đến đối phương là môn hạ của Quốc Sư, hắn vẫn kịp thời nuốt vào bụng.
Tổ An tức đến xạm mặt, giới thiệu ta cần gì phải nói Thân Hầu, cảm giác giống như biến thái.
- Vũ Lâm Quân?
Đệ tử Chính Dương Tông kia biến sắc, hiển nhiên cũng biết Vũ Lâm Quân chính là thân vệ của hoàng đế.
Lúc này Trương Khê nghe tin chạy đến:
- Nguyên lai là Tổ đại nhân, Trương tướng quân, Quốc Sư đã căn dặn chúng ta, không có từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội!
Hôm nay sự tình nhận lỗi đã không biết lặp lại bao nhiêu lần, khó trách sư huynh đệ các phong khác không nguyện ý tới.
Bất quá may mắn mình đến, bằng không thì trải nghiệm không được khoái lạc khi tiếp xúc gần gũi với Sở sư muội của Bạch Ngọc Kinh, Bùi sư muội của Bích Lạc Cung, sau khi những tên kia biết, khẳng định sẽ hối hận phát điên.