Từ trình độ nào đó, tám người xếp thứ hai chiến đấu ngược lại càng tàn khốc hơn, bởi vì đây là cơ hội sau cùng của bọn họ.
Nói đến đây đã là phá lệ nới lỏng điều kiện, trước kia trừ chín tiểu tổ đệ nhất, những người thứ hai chỉ có thể quyết ra một danh ngạch, cộng lại tổng cộng mười người có tư cách tiến vào bí cảnh Đạo Môn.
Cho nên mỗi một giới đều có tình huống gãy tay gãy chân, thậm chí đánh thành phế nhân.
Trình độ kịch liệt còn vượt qua tỷ thí vòng đầu.
Bất quá lần này các đại tông môn cảm thấy, những năm qua người xếp thứ hai của chín tiểu tổ tranh giành một danh ngạch quá tàn khốc, vì cổ vũ đệ tử ưu tú của các đại tông môn, nên nới lỏng thành bốn danh ngạch.
Nghe được quy tắc quen thuộc này, trong lúc nhất thời Tổ An có chút hoảng hốt, giống như về tới kiếp trước xem WC.
Lúc này Phùng Vô Thường lấy ra một viên thủy tinh trong suốt, cao giọng nói:
- Vì xúc tiến các đệ tử Đạo Môn chín tông cạnh tranh lành mạnh, hiện tại dựa theo danh sách tới khảo nghiệm tu vi, sau đó bắt đầu chia tổ.
Mỗi một lần Đạo Môn thi đấu, danh ngạch cuối cùng chỉ có 10 người, tuyệt đại đa số người nhất định là vật làm nền, cho dù bọn họ lại cố gắng, cũng không có khả năng đánh bại những thủ tịch đệ tử kia, nên rất nhiều người tự biết không có cơ hội, ý nguyện tham gia Đạo Môn thi đấu không cao, coi như tham gia cũng giữ lại thực lực, xuất công không xuất lực.
Cái này không phù hợp dự tính ban đầu của các trưởng bối, nên có người nghĩ ra một biện pháp, chính là trước thi đấu khảo nghiệm tu vi, tuy tu vi không nhất định hoàn toàn đại biểu chiến lực chân thực, nhưng cả hai ở đại đa số tình huống là tương quan.
Có một bảng danh sách "bài danh" mơ hồ như vậy, đệ tử các tông sẽ bị thu hút.
Mình không sánh bằng những thiên kiêu kia, còn không thể đánh những người khác?
Một số người đo ra tu vi cao, hoặc dù tu vi tạm thời rất thấp, nhưng tuổi còn trẻ, vượt qua người khác lúc cùng tuổi... Mặc kệ loại nào, cũng là một sự tình mặt mũi sáng sủa.
Tuy mỗi tiểu thuyết đều nói coi nhẹ danh lợi, nhưng người sống trên thế gian này, không phải vì những thứ kia sao, ai không muốn trang bức?
Hơn nữa nếu ở trong khảo nghiệm rực rỡ hào quang, dù sau cùng không cách nào đấu vòng sau, cũng được sư môn coi trọng, tương lai được nhiều tài nguyên hơn.
Tuy hiện tại không sánh bằng những thủ tịch đệ tử kia, nhưng ai biết sẽ vĩnh viễn không sánh bằng?
Đừng nên xem thường thiếu niên nghèo!
Nhìn những đệ tử kia nô nức tấp nập, chưởng môn các tông vui mừng gật đầu, chỉ có triệt để điều động tính tích cực của những đệ tử này, tông môn mới có sức sống.
Đương nhiên cử động lần này còn có nguyên nhân, là về sau phân tổ có thể tận lực làm cho mỗi tổ cân đối, tránh cho không cẩn thận dẫn đến một tổ cường giả tụ tập, các thủ tịch tiêu hao quá lớn, bất lợi cho đấu vòng sau xong, cùng các thủ tịch đệ tử tranh đoạt ba vị trí đầu.
Còn tình huống thủ tịch đệ tử không vào vòng sau được, thì bọn họ không có cân nhắc qua.
Có thể trở thành thủ tịch đệ tử một môn phái, tất nhiên là khinh thường cùng thế hệ, không có khả năng rớt được.
- Chính Dương Tông, Trương Khê!
Lúc này Phùng Vô Thường dựa theo danh sách đọc lên, thân là ban tổ chức, loại chuyện này tự nhiên cần bọn họ ra sân trước, hơn nữa còn không thể quá yếu ném uy danh của tông môn, lại không thể thoáng cái đánh ra át chủ bài như Ngô Tiểu Phàm, nên Quan Tâm Phong Trương Khê liền thành nhân tuyển tốt nhất.
Trương Khê sửa sang lại y phục, thần sắc tự nhiên đi lên đài.
Bởi vì lúc trước ở sơn môn tiếp đãi, mọi người trên cơ bản đều biết hắn.
Rất nhanh kết quả khảo nghiệm đi ra… Bát phẩm!
Toàn bộ quảng trường nhấc lên bạo động nho nhỏ, Chính Dương Tông quả nhiên nội tình thâm hậu, ngay cả đệ tử giữ cửa cũng Bát phẩm, phải biết trong quảng trường này, có hơn phân nửa không đạt tới trình độ kia.
Trương Tử Giang cũng không nhịn được vẻ mặt nghiêm túc, nhỏ giọng nói với Tổ An:
- Thực lực người này đến triều đình đủ làm một thành chủ, không nghĩ tới những năm qua thực lực của đệ tử tông môn đã phát triển đến trình độ như vậy, sau khi trở về phải hồi báo triều đình, kéo dài như thế, thật không phải phúc của triều đình ta.
Dựa vào, một đệ tử trẻ tuổi tu vi cũng sắp bắt kịp ta, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Tổ An trầm giọng nói:
- Yên tâm đi, những tông môn này tài nguyên có hạn, chỉ có thể đi lộ tuyến tinh anh, cơ số nhân tài và dự trữ kém xa triều đình.
Lúc này tâm thái của Trương Tử Giang mới thăng bằng một chút.
Trương Khê ngầm trộm nghe xung quanh nghị luận, lồng ngực không khỏi ưỡn cao.
Nghĩ thầm tu vi này có khả năng hấp dẫn được không ít sư muội ưu ái, bất quá tâm ta thủy chung là của Sở tiên tử và Bùi tiên tử.
Chợt nhớ lại mấy ngày nay nghe được truyền ngôn liên quan tới Sở Sơ Nhan, thần sắc của hắn không khỏi ảm đạm.
Được rồi, xem ra Bùi tiên tử mới là nhân duyên kiếp này của ta.