Sau đó hắn lại tìm các chưởng môn khác thảo luận, người khác cũng lấy làm kỳ, nhưng đều nhìn không ra lai lịch của Hắc Viêm, chỉ nghĩ là một loại năng lực Hỏa nguyên tố rất lợi hại.
Chỉ có Giám Hoàng đại sư như có điều suy nghĩ:
- Chẳng lẽ...
Lúc này giữa sân đã có dị biến, chỉ thấy toàn thân Chích Nhân nổi lên hào quang màu vàng đất, hắn lấy lực lượng Thổ nguyên tố đối kháng tường vi màu đen.
Thổ hệ nổi danh phòng ngự, cực kỳ nặng nề.
Chỉ bất quá những tường vi màu đen kia nổ tung từng đóa, vòng phòng hộ quanh người hắn dần dần rung động, cuối cùng không kiên trì nổi phá vỡ, kích thích bụi đất đầy trời.
- Chẳng lẽ Chích Nhân bại?
Không ít người lo lắng đứng lên, muốn nhìn rõ tình hình bên trong.
Bất quá người thông minh từ thần sắc ngưng trọng của Bùi Miên Mạn liền biết, sự tình không có đơn giản như vậy.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một viên cầu từ trong bụi mù bắn ra, tốc độ quá nhanh, giống như đạn pháo.
Những tường vi màu đen ở xung quanh, bị quả cầu này va chạm, đều tán loạn chôn vùi.
Mà viên cầu kia cũng không ngừng nghỉ, xông thẳng về phía Bùi Miên Mạn.
Trong lúc nguy cấp, nàng vội vàng dùng trường kiếm chặn trước người.
Oanh… cả người nàng bị chấn lùi lại mấy trượng mới đứng vững.
Nàng nhìn thân kiếm thủng một lỗ nhỏ, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.
Phanh, phanh, ầm!
Từng thanh âm nặng nề vang lên trong sân, dường như mỗi một tiếng đều có thể gõ vào trái tim mỗi người.
Ngay cả tuyển thủ ở tám lôi đài khác cũng không khỏi dừng lại, bọn họ đều cảm thấy khí huyết sôi trào, căn bản không có cách nào tiếp tục đánh nữa.
Càng đừng đề cập tới những đệ tử ở xung quanh quan chiến, tu vi thấp trực tiếp thổ huyết, trưởng bối các phái vội vàng vận công bảo vệ môn hạ đệ tử của mình, mọi người mới khôi phục bình thường.
Lúc này một bóng người chậm rãi từ trong bụi mù đi ra, chỉ thấy dáng người hắn cao to, mái tóc phiêu dật, trong tay đang vỗ một trái bóng da.
Mà thanh âm khủng bố kia, chính là bóng da mỗi lần tiếp xúc mặt đất phát ra.
Mọi người biến sắc, chỉ là thanh âm đã có uy lực lớn như thế, bản thân quả bóng kia sẽ khủng bố như thế nào?
Ngay cả Ngô Tiểu Phàm và Vạn Quy Nhất vốn nhẹ nhõm xem kịch cũng không nhịn được ngồi thẳng thân thể, biểu lộ thận trọng nhìn bóng da trong tay hắn.
Đây chính là đòn sát thủ của hắn sao?
- Vốn đây là chuẩn bị cho người khác, không nghĩ tới sớm bị ngươi ép ra, làm cho ta phải dùng Vô Ảnh Cầu, ngươi coi như thua cũng đáng.
Lúc này Chích Nhân có chút tức giận, bất quá nhìn nữ tử thiên kiều bách mị ở đối diện, thực sự rất khó phát ra lửa giận.
Nhưng lúc này hắn không dám lưu thủ, vừa dứt lời, quả cầu trong tay đã biến mất không thấy gì nữa.
Bùi Miên Mạn kinh hãi, trực tiếp lắc mình rời tại chỗ.
Ầm!
Địa phương vừa rồi sập xuống một cái động lớn, hắc cầu trước đó còn ở trong tay Chích Nhân, lúc này đang xoay tròn ở bên trong.
- Uy lực này tựa hồ là binh khí Tiên cấp!
Lão đại các tông môn tự nhiên biết hàng, lập tức nhận ra Vô Ảnh Cầu trong tay Chích Nhân bất phàm, không khỏi quăng ánh mắt hâm mộ về phía Quan Sầu Hải.
Phải biết lấy nội tình của Đạo môn, binh khí Tiên cấp cũng vô cùng khó được, không nghĩ tới hắn lại tìm cho đệ tử một kiện.
Lúc này biểu lộ của Quan Sầu Hải phức tạp, hoàn toàn không cao hứng nổi.
Vốn hắn định để Chích Nhân bằng vào vật này đoạt giải nhất, đánh cho Ngô Tiểu Phàm trở tay không kịp, không ngờ bây giờ lại sớm bại lộ.
Đằng sau Ngô Tiểu Phàm hoặc Vạn Quy Nhất có phòng bị, chỉ sợ sẽ không có hiệu quả tốt như vậy.
Lúc này trên lôi đài, Bùi Miên Mạn nắm lấy cơ hội, trực tiếp huy kiếm đâm về phía Chích Nhân, muốn thừa dịp bây giờ trong tay hắn không có binh khí, đánh bại đối phương.
Có điều nàng vừa xông tới, bỗng nhiên trong lòng báo động, bên tai cũng truyền tới tiếng nhắc nhở của Tổ An:
- Cẩn thận!
Nàng không có suy nghĩ nhiều, vội vàng uốn éo thân thể, ngay sau đó một cỗ kình phong kinh khủng sát qua bên người.
May mắn thân thể nàng có tính dẻo dai cực tốt, dưới tình huống như thế cũng có thể tránh thoát.
Động tác kia làm không ít người tròng mắt sắp trừng ra ngoài.
Lúc này Bùi Miên Mạn lại không có tâm tình quan tâm những chuyện kia, mà ôm tay, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Vừa rồi nàng cũng không thể hoàn toàn né tránh, cánh tay bị Vô Ảnh Cầu nhẹ nhàng lướt qua.
Dù như thế, nàng cũng cảm thấy nửa người tê dại, không khỏi kinh hãi uy lực của Vô Ảnh Cầu, hơn nữa thanh âm quả cầu va chạm mặt đất để người khí huyết sôi trào, nguyên khí vận hành không thông, phản ứng tựa hồ chậm hơn nửa nhịp.
Nhìn nam tử anh tuấn kia không ngừng vỗ Vô Ảnh Cầu, thỉnh thoảng dẫn bóng xuống dưới háng, thần sắc của Tổ An càng ngày càng cổ quái, gia hỏa này không phải cũng xuyên việt đó chứ?
Có điều rất nhanh hắn bật cười, bởi vì hắn chú ý tới Chích Nhân không phải đơn thuần dẫn bóng, mà là điều chỉnh cơ hội ra tay tốt nhất.