Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 2987 - Chương 2987 - Trở Mặt

Chương 2987 - Trở mặt
Chương 2987 - Trở mặt

Hỏa Linh sư thái cũng không hiểu ra sao, bất quá loại thời điểm này làm sư phụ, nếu thừa nhận không biết, chẳng phải để người ta cười đến rụng răng?

Thế là nàng ưỡn ngực, bộ dáng kiêu ngạo đến cái đuôi muốn vễnh lên.

Mọi người thấy vậy càng bội phục, nghĩ thầm Hỏa Linh sư thái này ẩn tàng thật sâu, sau đó nhất định phải tìm nàng thỉnh giáo một chút.

Thu Hồng Lệ hỏi thăm Vân Gian Nguyệt:

- Sư phụ, vật này đến cùng là cái gì, nhìn rất lợi hại.

- Ta không biết.

Vân Gian Nguyệt lắc đầu.

- Bất quá tiểu tử kia khẳng định biết, về sau ngươi tự mình đi hỏi hắn.

Thu Hồng Lệ theo tầm mắt nàng nhìn lại, chỉ thấy Tổ An mỉm cười, dường như đã sớm biết.

Tổ An đương nhiên biết, đó là Phụ Hảo Hào Tôn mà Đại Mạn Mạn lấy được trong Ân Thương bí cảnh, không nghĩ tới nàng còn khai phát ra tác dụng hộ thể.

Đúng lúc này, Phụ Hảo Hào Tôn hóa thành một con cú vọ to lớn, theo nó xuất hiện, toàn bộ lôi đài bị đêm tối bao phủ, đệ tử bên ngoài không thấy rõ bên trong phát sinh cái gì.

Đám người Vương Vô Tà giật mình, đây là cái gì?

Vội vàng dùng khí cơ điều tra, phát hiện khí cơ của mình vừa đến gần liền chậm chạp không gì sánh được, nửa ngày mới có thể tiến vào một chút xíu.

Lấy tu vi của bọn họ, nếu đứng ở bên lôi đài, tự nhiên có thể tra rõ ràng tình huống bên trong, nhưng dùng thân phận địa vị của bọn hắn bây giờ, làm sao kéo xuống mặt mũi này.

Đồng thời trong lòng chấn kinh, đêm tối kia đã tiếp cận lĩnh vực của Đại Tông Sư, trong tay nàng là thần binh lợi khí gì?

Giữa sân chỉ có Quan Sầu Hải cuống cuồng nhất, hắn vô ý thức muốn đến bên lôi đài.

Lúc này Hỏa Linh sư thái lại vui vẻ ngăn ở trước người hắn:

- Quan giáo chủ, sự tình giữa tiểu bối, trưởng bối chúng ta không tiện tham dự.

Hô hấp của Quan Sầu Hải cứng lại, không nghĩ tới nhanh như vậy đã phong thủy luân chuyển.

Lúc này trên lôi đài truyền đến tiếng rống, hơn nữa cực kỳ gấp rút, phanh phanh rung động, hiển nhiên là Chích Nhân đang không ngừng ném mạnh Vô Ảnh Cầu công kích.

Trận pháp điên cuồng lấp lóe, hiển nhiên là bị Vô Ảnh Cầu đánh đến lung lay sắp đổ.

Đệ tử các phái nhìn mà chấn động, uy lực của Vô Ảnh Cầu không khỏi quá lớn, chỉ cần bị đụng trúng, sợ rằng sẽ trọng thương.

Chỉ có đám người Ngô Tiểu Phàm, Vạn Quy Nhất… vẻ mặt nghiêm túc:

- Chỉ sợ Chích Nhân sẽ bại.

Tuy Vô Ảnh Cầu xuất quỷ nhập thần, uy lực to lớn, nhưng không phải không có dấu vết tìm kiếm, còn lĩnh vực của Bùi Miên Mạn, bọn họ lại không có đầu mối, để tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi vị trí, bọn họ làm chưa chắc tốt bằng Chích Nhân.

Chích Nhân còn có thể dựa vào Vô Ảnh Cầu dùng công thay thủ bảo vệ toàn thân, bọn họ thì sao?

Lúc này trên lôi đài, nội tâm Chích Nhân hoảng sợ, bởi vì hắn phát hiện mình cái gì cũng không nhìn thấy, mà tu hành tới trình độ nhất định, dù không dùng ánh mắt, cũng có thể thông qua lục thức đến cảm ứng cảnh vật chung quanh.

Nhưng lúc này hắn không cảm giác được cái gì, chỉ có đen tối nồng đậm.

Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể vận chuyển Vô Ảnh Cầu đến cực hạn, bốn chỗ xuất kích, hy vọng có thể trùng hợp đánh trúng đối phương.

Bởi vì xung quanh quá an tĩnh, an tĩnh đến khiến toàn thân người ta run rẩy, thậm chí hắn phải thông qua kêu to để cổ vũ chiến ý.

Mà lúc này Bùi Miên Mạn đang đứng cách hắn một, trước đó rất khó tránh né Vô Ảnh Cầu, là bởi vì Chích Nhân có thể trông thấy nàng.

Bây giờ loại công kích chẳng có mục đích kia, muốn tránh đi không khó, ở trong đêm tối này, nàng là vương giả.

Nàng im ắng chờ đợi, chờ một cơ hội.

Hiển nhiên, một người ở dưới tình huống nhìn không thấy, cảm ứng không được hoàn cảnh xung quanh, là rất khó không lộ ra sơ hở, bởi vậy rất nhanh nàng liền tìm được cơ hội.

Bích Lạc Yên Hà!

Hỏa diễm tứ tán, giống như mây khói, giống như ráng chiều, mỹ lệ mà nguy hiểm.

Ngoài sân, hai mắt Hỏa Linh sư thái tỏa sáng, nàng cảm giác được khí tức tuyệt kỹ của mình, mà thời điểm vận dụng chiêu này, cũng là thời khắc thắng bại đã phân.

Quả nhiên, phanh… một bóng người từ trong lôi đài bay ra ngoài, toàn thân cháy đen, tóc trên đầu thất linh bát lạc, y phục rách rưới như khất cái.

- Chích Nhân?

Người bay ra kia, hiển nhiên không phải Bùi Miên Mạn ba đào hung dũng, vậy chỉ có thể là cái khác. Tuy không cách nào liên hệ gia hỏa chật vật thê thảm này cùng quý công tử soái ca trước đó, nhưng sự thật như thế, mọi người không thể không tin.

- Chích Nhân lại thua?

- Còn thua thảm như vậy?

- Ta đã nói tên tiểu bạch kiểm này không có bản lãnh gì, cả ngày chỉ biết đùa nghịch hoa chiêu, bây giờ trở thành đệ tử thủ tịch thất bại thứ năm trong lịch sử đấu vòng loại.

...

Xung quanh truyền đến tiếng nói bóng nói gió, Chích Nhân vốn đã trọng thương, nghe vậy làm sao chịu nổi, phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngất xỉu.

- Đồ nhi!

Quan Sầu Hải vội vàng bay qua đỡ lấy hắn, kiểm tra phát hiện xương cốt gãy rất nhiều cây, kinh mạch bị Hỏa nguyên tố cuồng bạo xuyên loạn, không khỏi giận tím mặt.

Bình Luận (0)
Comment