Thậm chí ngay cả tông chủ các phái cũng không nhịn được nhìn Lý Trường Sinh, Trường Sinh Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền.
Ở trong mắt bọn hắn, một kiếm này của Lâu Ngũ Thành còn hơi có vẻ non nớt, tỉ như Tiên Cung kia, rất nhiều chi tiết mơ hồ không rõ, tổng thể quá nhẹ nhàng, thiếu cảm giác nặng nề, nhưng nếu là Lý Trường Sinh thi triển, bọn họ có thể đỡ được không?
Tiểu tử Thái Huyền Động kia xong rồi!
Đây cơ hồ là cái nhìn của tất cả mọi người, dù sao một kiếm uy lực như vậy, tiểu tử ngốc kia không có khả năng tiếp được.
Chỉ có Tổ An hăng hái nhìn Thạch Đỉnh Thiên, không tin hắn bại trận dễ dàng như vậy.
Đúng lúc này, hai tay Thạch Đỉnh Thiên cầm đao, hét lớn một tiếng, trực tiếp nâng đao thi triển chiêu Lực Bổ Hoa Sơn.
Nhưng một chiêu tiện tay kia, lại hình thành đao khí mấy chục trượng.
Đao khí và Tiên Cung va chạm, nguyên khí ở trên Kim Đỉnh ba động kịch liệt, sau đó toàn bộ Tiên Cung bị chém thành hai khúc, mà đao quang kia cũng sắp sụp đổ, tổng thể thu nhỏ lại rất nhiều, như ẩn như hiện, dường như tùy thời sẽ biến mất, nhưng vẫn chém về phía Lâu Ngũ Thành.
Lâu Ngũ Thành bởi vì Tiên Cung bị hủy, lúc này khí huyết toàn thân sôi trào, trong lúc nhất thời không thể động đậy, nhìn đao quang bổ tới, nhất thời đồng tử co rút.
Đúng lúc này một tiếng vang giòn, đao trong tay Thạch Đỉnh Thiên cuối cùng chỉ là sắt thường, chống đỡ không nổi cường độ trùng kích, phanh… vỡ thành vô số bột phấn, theo gió tán đi.
Mà đao quang kia cũng biến mất theo.
Lâu Ngũ Thành thừa cơ vận khí, thân hình lóe lên phóng về phía đối phương, ở dưới loại tình huống này, hắn có niềm tin chiến thắng rất lớn.
Bất quá trên nửa đường, hắn đột nhiên nhảy một cái, kéo ra khoảng cách với đối phương, thân là kiếm khách, hắn không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
- Thạch huynh đao pháp hùng vĩ, tại hạ bội phục, hôm nay khó phân thắng bại, không bằng dừng tay ở đây, mọi người kết giao bằng hữu được không?
Hắn thấy, mình từ bỏ cơ hội thắng lợi, chủ động ngang tay, đã là cho đối phương mặt mũi.
- Đúng, một đao vừa rồi kia của ngươi tên là gì?
Hắn lại quỷ thần xui khiến hỏi một câu.
Thạch Đỉnh Thiên gãi đầu.
- Chiêu kia sao, là Long sư phụ dạy ta, hắn nói, nếu người ta đánh không lại ngươi, ngươi lại phải nể mặt, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hắn còn nói... Lâu sư huynh ngươi làm sao vậy?
Lúc này Lâu Ngũ Thành tức giận đến hai mắt tối đen, trực tiếp thổ huyết ngất xỉu.
Các đệ tử vây xem sửng sốt, một khắc trước rõ ràng là Lâu Ngũ Thành chiếm thượng phong, sao sau một khắc hắn lại thổ huyết té xỉu?
Bất quá tiểu tử họ Thạch kia nói chuyện xác thực quá làm người tức giận.
- Trận này...
Mấy Tông Sư ở chỗ giám khảo hai mặt nhìn nhau, đệ tử bình thường nhìn không ra, nhưng bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra vấn đề.
Nếu Thạch Đỉnh Thiên cầm một thanh đao tốt, vừa rồi thắng bại sớm đã phân.
Nhưng đao của hắn nát, vừa rồi Lâu Ngũ Thành xác thực có cơ hội chuyển bại thành thắng, đồng thời còn thủ hạ lưu tình, kết quả lại bị lời nói của Thạch Đỉnh Thiên làm cho giận ngất, thật không biết nên tính toán như thế nào.
Phán Thạch Đỉnh Thiên thắng, chỉ sợ Bạch Ngọc Kinh Lý Trường Sinh không chịu.
Phán Lâu Ngũ Thành thắng, nhưng hiện tại hắn rõ ràng đã té xỉu.
Thời điểm đang xoắn xuýt, Lý Trường Sinh từ tốn nói:
- Ngũ Thành tâm tính không đủ, thời điểm đối địch phập phồng không yên, để người thừa lúc, lần này thua không tính oan.
Hắn chủ động tỏ thái độ, mấy người khác buông lỏng một hơi, tuyên bố Thạch Đỉnh Thiên thắng lợi.
Mọi người xôn xao, không nghĩ đến sẽ xảy ra sự tình tấu hài như vậy, Lâu Ngũ Thành có cơ hội đoạt giải quán quân, lại thua một tiểu tử ngốc không có danh tiếng gì.
Lý Trường Sinh bay tới trên lôi đài, vận chuyển một tia nguyên khí điểm qua, Lâu Ngũ Thành chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy khuôn mặt băng lãnh của sư phụ, lại nghe xung quanh bàn tán, không khỏi xấu hổ, hận không thể có một cái lỗ chui vào.
Lúc này trên đài cao, bỗng nhiên Tổ An mở miệng nói:
- Ta lại cảm thấy tính cách của hắn không tệ, từ vừa mới bắt đầu đã không nguyện ý khi dễ đối thủ tay không tấc sắt, dù sau cùng có cơ hội chuyển bại thành thắng, cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cái này rất phù hợp ngạo cốt của kiếm khách, nếu ngày sau dốc lòng ma luyện, thành tựu kiếm đạo không thể đo lường.
Lâu Ngũ Thành vốn nản lòng thoái chí không khỏi giật mình, lúc này ngay cả các sư đệ sư muội ngày thường vừa kính vừa sợ hắn, ánh mắt nhìn hắn cũng có chút ghét bỏ, không ngờ gia hỏa bị mình coi là tình địch sẽ đi ra nói chuyện giúp, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thậm chí trong nháy mắt có cảm giác lệ nóng doanh tròng.
Hắn vội vàng quay mặt đi, sợ người khác nhìn thấy nước mắt hắn rơi xuống.
Tổ An mở đầu, đám người Vương Vô Tà tự nhiên cũng thuận thế khích lệ Lâu Ngũ Thành vài câu, dù sao mặt mũi của Bạch Ngọc Kinh vẫn rất lớn, cho một cái nhân tình chỉ tiện tay mà thôi.