Tổ An thầm tặc lưỡi, lực lượng của Ngũ phẩm quả nhiên không phải hắn hiện tại có khả năng chống lại, lúc trước thắng được Viên Văn Đống đúng là vô cùng may mắn, đương nhiên ít nhiều cũng nhờ mình có tri thức khoa học hiện đại.
Lúc này Sở Sơ Nhan và Thạch Côn đang đứng ở trung tâm bão táp, thân hình hai người thoắt ẩn thoắt hiện, không ngừng công kích tới lẫn nhau.
Bão táp mắt thường có thể nhìn thấy càng lúc càng nhỏ, bông tuyết lại càng lúc càng lớn, đến về sau, lấy Sở Sơ Nhan làm trung tâm vòng tròn, băng sương đầy trời trút xuống, phạm vi mấy trượng đều là một mảng trắng ngần.
Đừng nói là mặt đất bị phủ lên một tầng bông tuyết, ngay cả tóc, tứ chi và bên ngoài thân thể của Thạch Côn đều loáng thoáng bị phủ lên một tầng sương lạnh.
Trong lòng hắn kinh hãi, nữ nhân này quả nhiên không hổ được xưng là thiên tài không xuất thế, hiện giờ giao phong chính diện hắn không ngờ lại rơi vào thế hạ phong.
- Còn thất thần ra đó làm gì, hỗ trợ đi!
Thạch Côn hầm hầm nhìn Kiều Tuyết Doanh khoanh tay đứng nhìn ở bên cạnh, lần này ở trong bí cảnh xuất thủ với Sở Sơ Nhan, hai bên đã triệt để xé rách da mặt, lúc này hắn cũng bất chấp mặt mũi, nếu để bọn họ chạy thoát, đến lúc đó tất cả sẽ hỏng bét.
Trên mặt Kiều Tuyết Doanh lộ ra vẻ giãy giụa, nàng không muốn ra tay với Sở Sơ Nhan, nhưng mệnh lệnh của công tử lại không thể không nghe, cắn cắn môi, cuối cùng quát khẽ một tiếng xông tới Tổ An, dù sao công tử cũng không nói rõ là phải giúp bên nào, mình trước tiên cứ tóm tên gia hỏa chán ghét này đã.
Tổ An cảm thấy bực lắm, tiểu nương bì này đúng là bám lấy hắn không buông.
Có một Ngũ phẩm gia nhập, áp lực của Tổ An lập tức tăng mạnh, may mà không biết Kiều Tuyết Doanh là không xuất thủ toàn lực hay là bị những đồng bạn khác cản tay không tiện thi triển, hắn vẫn miễn cưỡng có thể chống đỡ được.
Thạch Côn ở bên kia nhướng mày, rõ ràng là hắn gọi Tuyết Nhi tới trợ giúp mình, kết quả nàng lại cố ý chạy tới bên kia, chẳng lẽ vẫn nhớ tình cũ à?
Có điều hiện tại cũng không phải lúc truy cứu những cái này, hắn chỉ có thể xốc lại tinh thần đối phó Sở Sơ Nhan, chờ bên bọn họ thu thập xong Tổ An rồi tới hỗ trợ cũng được.
Sở Sơ Nhan cũng chú ý tới tình huống bên kia, vừa rồi Tổ An đã đỡ trái hở phải, hiện tại một Ngũ phẩm như Tuyết Nhi gia nhập, hắn chẳng phải là càng nguy hiểm hơn sao?
Trong lòng lo lắng, khí huyết nhộn nhạo, bỗng nhiên trên mặt nàng hiện lên một chút đỏ ửng không bình thường, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn với bông tuyết, toàn bộ khí thế đột nhiên giảm xuống ba phần.
Thạch Côn lập tức mừng rỡ, thương thế của nữ nhân này cuối cùng cũng tái phát rồi, vậy mình muốn hạ nàng quả thực là dễ như trở bàn tay!
Thế là trên tay các loại tuyệt chiêu liên tiếp đánh ra, tình thế công thủ của hai bên đột nhiên nghịch chuyển.
Tổ An chú ý tới dị trạng bên Sở Sơ Nhan, lại thêm bên mình cũng cực kỳ nguy hiểm, hắn biết rõ nếu cứ tiếp tục như vậy, hai người sẽ thua chắc.
Thế là hắn hô lớn một tiếng:
- Chờ một chút, ta và công tử của các ngươi là bằng hữu!
Kiều Tuyết Doanh không nhịn được trợn mắt lên, ngươi và công tử là bằng hữu? Ha ha ha, chẳng thà ngươi nói ta thích ngươi còn đáng tin hơn!
Mấy người khác hiển nhiên cũng không bận tâm, đang muốn ùa lên, bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Thạch Côn:
- Dừng tay, hắn là bằng hữu của ta!
Kiều Tuyết Doanh:
- ???
Các võ sĩ:
- ???
Trong đầu Kiều Tuyết Doanh thậm chí hiện lên một suy nghĩ, đầu óc của công tử không phải bị hỏng rồi chứ? Hắn và Tổ An là bằng hữu?
Ngay cả Sở Sơ Nhan cũng không hiểu ra sao, trong hồ lô của người này rốt cuộc bán thuốc gì?
Đừng nói là bọn họ, bản thân Thạch Côn cũng không hiểu ra sao, lúc này trong đầu hắn cũng là một đống cháo nhão: Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì thế?
Tổ An thầm thở phào nhẹ nhõm, đúng vậy, vừa rồi hắn thi triển kỹ năng Bằng Ức Cận Nhân mới thành như vậy!
Nếu không phải ở trước mắt bao người, nói không chừng hắn đã lấy ra ngân phiếu để đếm rồi, xem kim tiền mà kỹ năng này tiêu hao rốt cuộc là dùng kiểu gì để tính, trong đó một số ngân phiếu trực tiếp biến mất không thấy đâu? Mấu chốt là có cần mang ngân phiếu theo người không, hay là chỉ cần tiền thuộc về mình, có tiền mặt hay không đều không quan trọng.
Mẹ nó, mười vạn lượng bạc, cứ như vậy không còn nữa!
Người ta ném pháo còn có thể nghe thấy tiếng vang!
Nghĩ tới tên đầu sỏ của tất cả này, Tổ An liền hận tới ngứa răng.
Có điều lúc này ngoài mặt hắn vẫn tươi cười, dang hai tay bước về phía Thạch Côn:
- Ô, bằng hữu của ta, lúc trước là có hiểu lầm, thật sự xin lỗi.
Kiều Tuyết Doanh và một đám thủ hạ nhìn hắn như nhìn một thằng ngốc, thầm nghĩ hắn cứ vậy đi tới, không phải sẽ bị công tử một đao chém chết à.
Ngay cả trong lòng Sở Sơ Nhan cũng hốt hoảng, cố ý mà như vô tình tới gần hắn, muốn khi nguy cấp thì xuất thủ cứu hắn.
Có điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt là, Thạch Côn cũng dang hai tay ôm lấy hắn:
- Bằng hữu của ta, lúc trước cũng không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào, mong bằng hữu tha thứ.
Kiều Tuyết Doanh không nhịn được mà dụi dụi mắt, một màn trước mắt này thật sự rất cay mắt, hơn nữa đã vượt qúa nhận thức của nàng, công tử từ lúc nào lại trở thành bằng hữu với Tổ An thế?
Nhất định là phương thức mở của ta không đúng rồi!
Chẳng lẽ tất cả đều là ta đang nằm mơ?
Nàng nhìn đồng bạn xung quanh, phát hiện bọn họ ai nấy đều là biểu cảm giống như ăn phải cứt, mới cảm thấy thư thái, không phải chỉ có một mình nàng thấy một màn này.