Nàng hít sâu một hơi, sau đó xương cốt cả người như biến mất, lấy một tư thế mà người bình thường căn bản không có khả năng làm được vặn vẹo, một tay vịn bàn đọc sách bên cạnh, hai chân hình thành chữ Mã, một chân điểm mặt đất, một chân khác thẳng tắp vạch qua trên tường.
Hô hấp của Yến Tuyết Ngân cứng lại, nàng có thể loáng thoáng cảm nhận được phụ cận pho tượng kia lít nha lít nhít sợi tơ trong suốt, cũng khó trách nàng sẽ lấy tư thế vặn vẹo quái dị như thế.
Chỉ bất quá...
Nàng nhìn Tổ An bên cạnh, ánh mắt gia hỏa này sắp trừng ra ngoài rồi.
Nhưng hai chân Trương Tử Đồng triệt để duỗi thẳng, đáng tiếc mũi chân cách pho tượng kia còn một tấc, làm nhiều lần với không đến.
Chỉ thấy nàng khẽ cắn môi, cố gắng hạ thấp thân thể xuống, phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, mũi chân rốt cục chạm đến pho tượng kia.
Sau đó nàng run rẩy dùng mũi chân đè cánh ưng xoay tròn.
Thanh âm ầm ầm truyền đến, sàn nhà mở ra một cái khe, đó là một cửa ngầm.
Trương Tử Đồng buông lỏng một hơi, lúc này mới nỗ lực thu chân lại, cả người run rẩy, hiển nhiên động tác vừa rồi tiêu hao rất lớn.
Nàng nhìn đám người Tổ An vẫy tay:
- Trực tiếp tới đi, cơ quan đã giải trừ.
Mấy người Tổ An đi qua, quả nhiên không có đụng đến bất kỳ nguy hiểm nào.
Nhìn nàng đổ mồ hôi đầm đìa, Tổ An cảm thán nói:
- May mắn hôm nay có ngươi, bằng không thật rất khó mở ra cơ quan này.
Chân của Trương Tử Đồng dài, hơn nữa tính dẻo dai vô cùng tốt, trừ nàng, hẳn không người có thể làm được động tác kia.
Nghe hắn khích lệ, hai mắt Trương Tử Đồng phóng ra dị sắc, mình rốt cục chứng minh giá trị, nữ nhân bên cạnh Thập Nhất đại nhân không có phế vật.
Tổ An nhịn không được nhìn về phía Yến Tuyết Ngân, thực ra thân thể nàng cũng rất mềm, tính dẻo dai lúc trước hắn đã lĩnh giáo, chưa hẳn làm không được...
Cảm giác được ánh mắt của hắn, Yến Tuyết Ngân tự nhiên biết hắn nghĩ đến cái gì, tức giận nguýt hắn một cái, gia súc này, lúc ấy rất bá đạo bắt nàng làm đủ mọi tư thế.
Mọi người dọc theo bậc thang chậm rãi đi xuống dưới, trên đường Tổ An hỏi thăm Trương Tử Đồng:
- Vì sao ngươi quen thuộc cơ quan nơi này như thế?
Trương Tử Đồng đáp:
- Trước kia Thất đại nhân dạy qua ta, cơ quan trong thiên hạ chỉ có mấy trường phái, chỉ cần tìm đúng, cái khác bất quá là biến hóa trên cơ sở mà thôi.
Tổ An gật đầu, nghĩ đến những bí thuật phong thủy kiếp trước, mặc dù nói huyền diệu khó giải thích, nhưng bởi vì năm đó đám người xây lăng đều tuần hoàn theo những quy tắc kia, cho nên người hậu thế có thể thông qua trường phái phong thủy lưu truyền tới nay, tìm tới lối vào cổ mộ.
Theo mấy người đi xuống dưới, ánh sáng xung quanh càng ngày càng mờ, Trương Tử Đồng rõ ràng khẩn trương lên:
- Thập Nhất đại nhân, phía trước chẳng mấy chốc sẽ tới Hắc Ám chi địa, ở đó không chỉ có không ánh sáng, hơn nữa cảm ứng của người tu hành sẽ bị suy yếu rất lớn, nghe nói ngay cả Tông Sư cũng hãm ở bên trong, ngươi nghĩ được phương pháp giải quyết chưa.
Đạ đi đến nơi đây, nàng cũng không muốn thất bại trong gang tấc.
- Không sao.
Ngữ khí của Tổ An rất bình tĩnh, đâu vào đấy đi về phía trước.
Cảm nhận được hắn đã tính trước, Trương Tử Đồng nghĩ đến sự tình vừa rồi, trái tim cũng an định lại.
Mấy người đi vào trong không bao lâu, xung quanh biến thành màu đen.
Tuy Trương Tử Đồng biết rõ không có tác dụng, nhưng vẫn vô ý thức lấy ra Chiết Hỏa Tử chuẩn bị nhen lửa.
Chiết Hỏa Tử rõ ràng bốc cháy, nhưng phát ra ánh sáng như bị cái gì hút đi một nửa, chỉ có thể nhìn thấy một điểm đỏ ở trên Chiết Hỏa Tử, xung quanh thì vẫn tối đen.
- Tắt Chiết Hỏa Tử đi, bằng không sẽ thành bia sống.
Tổ An nhắc nhở.
Trương Tử Đồng đỏ mặt, vốn sẽ không phạm loại sai lầm cấp thấp này, nhưng người đối với hắc ám luôn có một loại hoảng sợ không hiểu.
Lúc này phía trước vang lên thanh âm trầm thấp:
- Ta không biết các ngươi là làm sao đến, bất quá đã đến nơi đây, hết thảy liền kết thúc.
Ngay sau đó vang lên tiếng ma sát chói tai, kia là thanh âm đối phương rút đao, bọn họ cố ý rút rất chậm, tựa hồ dùng loại thanh âm này tan rã đấu chí của địch nhân.
Trương Tử Đồng khẩn trương nắm vũ khí, đáng tiếc mình thả ra khí thế như trâu đất xuống biển, hoàn toàn cảm giác không đến địch nhân ở chỗ nào, chỉ có thể căn cứ thanh âm rút đao phán đoán có chừng tám đến mười võ sĩ.
Những võ sĩ này là đặc biệt tuyển ra, từ nhỏ đều là người mù, hơn nữa thời gian dài ở trong mật thất, sớm đã nhớ kỹ hết thảy nơi này.
Cho nên địch nhân đến sẽ thành người mù, còn bọn họ ngược lại thành người bình thường.
Một khi đánh nhau, sẽ thành một bên đồ sát.
- Đại nhân, làm sao bây giờ?
Trương Tử Đồng vừa hỏi, bỗng nhiên cảm giác được xung quanh lạnh lẽo thấu xương, dường như mình không phải ở trong mật thất hắc ám, mà ở trong Đại Tuyết Sơn gió lạnh gào thét.