Bất quá trong lòng lại muốn cười, tiểu tử này bại hoại như thế, cũng không biết lấy tính tình của Sơ Nhan, ban đầu là làm sao coi trọng hắn.
Thần sắc của Tổ An cổ quái, nữ nhân này trên miệng rất hung, nhưng lòng căn bản không có tức giận.
Rất nhanh hắn cũng trịnh trọng lên:
- Yến tỷ tỷ, ta biết ngươi quan tâm ta, nhưng ngươi là Quan chủ Bạch Ngọc Kinh, hành động bắt Yến Vương ngươi không thích hợp liên lụy vào, ngươi về Tử Sơn trước, ta làm xong việc lại tới tìm ngươi.
- Ai thèm quan tâm ngươi?
Yến Tuyết Ngân lườm hắn một cái.
- Còn nữa, sau khi làm xong việc, có bao xa thì lăn bao xa, không cho phép tới tìm ta.
Nói xong trực tiếp xoay người rời đi.
Thấy nàng rời đi, Trương Tử Đồng vội vàng chạy tới:
- Sao nàng lại đi?
Trước đó nữ tử thần bí kia không biết lúc nào đã biến mất, bây giờ nữ nhân tu vi cao này lại đi, lực lượng bên bọn họ suy yếu hơn rất nhiều.
- Không có việc gì, chúng ta đã đủ.
Tổ An phất tay.
- Đi thôi.
Sắc mặt đám người Tiếu Kiến Nhân tái nhợt, bất quá việc đã đến nước này, chỉ có thể kiên trì theo sau.
Từng cái nghĩ thầm lần này khẳng định chết chắc, chỉ hy vọng triều đình thương cảm bọn họ trung dũng, trợ cấp cho người nhà bọn họ thật tốt.
Đợi bọn hắn rời đi, Yến Tuyết Ngân đi mà quay lại, không tự chủ được giậm chân:
- Tiểu tử này thực quá khinh thường, Yến Vương đâu có dễ đối phó như vậy!
Nàng cắn môi, cuối cùng vẫn không yên lòng, lặng lẽ theo sau.
Lại nói trong Thái Thủ Phủ, các loại âm nhạc ưu mỹ vang vọng, vũ cơ càng hoa mắt.
Bất quá bầu không khí lại không hăng hái cỡ nào.
Yến Vương híp mắt nhìn Trương Giải:
- Nhiều năm như vậy, khó được Thái Thú đại nhân sẽ mời ta tới dự tiệc, không biết đến cùng là có sự tình gì.
Trương Giải cười nói:
- Ngài là phiên Vương trấn thủ một phương, ta là Thái Thú nơi này, vốn cần phải chung sức hợp tác, trước đó bởi vì đủ loại sự tình, mọi người có chút hiểu lầm, cho nên cố ý mời Yến Vương tới hào giải.
Yến Vương giống như cười mà không phải cười:
- Sao ta cảm giác yến hội này của Trương đại nhân không có hảo ý thế nhỉ.
Đối phương nói hắn đương nhiên không tin, lập trường của song phương trời sinh đối lập, làm sao có thể hòa giải, tất cả mọi người không phải tiểu hài tử ba tuổi.
Thế nhưng hắn lại không nghĩ ra mục đích của đối phương, chỉ có thể không ngừng thăm dò, đồng thời ra hiệu thủ hạ trong bóng tối đề phòng.
Cứ như vậy một mực lôi kéo, Yến Vương cái gì cũng không thăm dò ra, nên không còn kiên nhẫn.
Vì vậy hắn đứng dậy cáo từ, mặc đối phương giữ lại như thế nào, cũng không thay đổi chủ ý.
Trương Giải âm thầm kêu khổ, hắn có thể kéo Yến Vương đến bây giờ đã cực hạn, không biết sự tình bên Thập Nhất đại nhân xong chưa.
Yến Vương vừa rời chỗ ngồi không bao lâu, bỗng nhiên truyền tới thanh âm lạnh lùng:
- Nguyên lai nơi này náo nhiệt như thế.
Hai mắt Trương Giải tỏa sáng, đồng thời lại hơi nghi hoặc, sao Thập Nhất đại nhân tới nơi này.
- Tú Y Sứ Giả?
Yến Vương nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Tổ An, còn là Kim Bài Tú Y!
- Kim Bài Đệ Thất không phải đã chết sao? Các hạ là?
Yến Vương cũng không có nhiều cố kỵ, hỏi thẳng.
- Kim Bài Thập Nhất.
Tổ An nâng kim bài trong tay ra.
Yến Vương hừ lạnh:
- Hiện tại Tú Y Sứ Giả đều không có quy củ như vậy, gặp bản Vương cũng không hành lễ?
Trong giọng nói tràn ngập ngạo khí.
Tổ An nhàn nhạt đáp:
- Nếu là bình thường, xác thực cần phải hành lễ với Yến Vương, bất quá hôm nay có chút đặc thù, Yến Vương ngươi phạm tội.
Hắn vừa dứt lời, đám thủ hạ của Yến Vương biến sắc, trong nháy mắt rút binh khí ra, tình thế thoáng cái hết sức căng thẳng.
Trương Giải nuốt nước miếng, nghĩ thầm đây là có chuyện gì, Thập Nhất đại nhân không phải nói đi tra án sao, sao điệu bộ này nhìn giống như muốn bắt Yến Vương vậy.
Mấu chốt là hắn chỉ mang mấy người, đến cùng là ai bắt ai đây!
Yến Vương đầu tiên là sững sờ, sau đó cười ha ha, tiếng cười chấn động đến cả Thái Thủ Phủ rì rào rung động.
Bỗng nhiên hắn nhìn về phía Trương Giải:
- Tốt a, ta nói tại sao Trương đại nhân lại đột nhiên hảo tâm mời ta tới, nguyên lai là đánh cái chủ ý này.
- Hiểu lầm, hiểu lầm, trong này nhất định có hiểu lầm.
Trương Giải không ngừng lau mồ hôi, hắn đâu ngờ Kim Bài Thập Nhất sẽ ngu như vậy, còn bắt người trong Thái Thủ Phủ, cũng không nhắc trước để hắn chuẩn bị.
Coi như lần xung đột này có thể còn sống, sau đó làm cho phiên Vương binh biến, đặt lên triều đình, mình làm Thái Thú cũng chỉ một con đường chết.
Lúc này trong lòng hắn nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ đến thời điểm làm sao vung nồi lên đầu Kim Bài Thập Nhất.
Thấy Trương Giải mặt như màu đất, trong lòng Tiếu Kiến Nhân lại bình tĩnh, xem ra không phải chỉ ta có loại cảm giác này, ngay cả Thái Thú đại nhân cũng như thế, nói rõ Thập Nhất đại nhân quá hổ người.