- Nghi hoặc gì?
Tổ An lấy lại tinh thần, nhìn về phía Vân Gian Nguyệt.
Vân Gian Nguyệt do dự một lúc, tựa hồ đang suy tư mở miệng như thế nào:
- Theo ta tiếp xúc ngươi, cho tới bây giờ ngươi không phải người trung thành gì, thậm chí ta có thể cảm giác được ngươi coi Triệu Hạo là địch nhân tiềm ẩn, đã như vậy, sao ngươi lại giúp Triệu Hạo làm việc, bây giờ mặc kệ là Thánh Giáo chúng ta, hay Yến Vương, đều muốn đối phó hoàng đế, có câu địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, sao ngươi lại muốn làm khó Yến Vương, dẫn đến mình thiếu đi giúp đỡ.
Sau đó ánh mắt nàng có chút phức tạp:
- Còn có hiện tại ngươi mang binh đến Tử Sơn giúp Triệu Hạo bài trừ tai hoạ ngầm, để ta cảm giác ngươi làm đây hết thảy đều không có ý nghĩa gì.
Thần sắc của Tổ An nghiêm nghị:
- Vân tỷ tỷ ngươi sai, tuy Yến Vương có tâm tạo phản, nhưng cho hắn mười lá gan, hắn cũng không dám phản Triệu Hạo, nếu ta không đoán sai mà nói, hắn làm hết thảy là đang đợi sau khi Triệu Hạo chết, tạo phản Thái Tử, cho nên ở phương diện đối kháng Triệu Hạo, hắn không có khả năng hợp tác với ta, tự nhiên không có cách nào trở thành chiến hữu.
- Vân tỷ tỷ ngươi lại không giống, ngươi là thật dám nói không với Triệu Hạo, thậm chí còn dám vào cung ám sát, cho nên ta rất bội phục ngươi, quan hệ của chúng ta cũng rất tốt.
Nghe hắn nói đoạn chuyện cũ này, Vân Gian Nguyệt nhớ tới lúc trước trốn ởt hoàng cung, trên mặt khó được toát ra nụ cười ôn nhu.
- Còn hiện tại ta làm rất nhiều chuyện, chỉ là góp nhặt cơ hội mà thôi.
Tổ An nói tiếp.
- Góp nhặt cơ hội?
Vân Gian Nguyệt sững sờ, nghe có chút không rõ, bình thường đều là tìm cơ hội, cái gì gọi là góp nhặt cơ hội?
Tổ An cũng không giải thích, ngược lại cùng nàng kéo việc thường ngày:
- Đúng rồi Vân tỷ tỷ, nghe nói các ngươi và Bạch Ngọc Kinh tỷ thí ngay ở mấy ngày này, sao các ngươi một mực không lộ diện?
Vân Gian Nguyệt cười cười:
- Thế nào, tìm hiểu tình báo cho tình nhân?
Tổ An đỏ mặt:
- Ta cũng lo lắng cho Hồng Lệ, nói đến ta căn bản không muốn các nàng đánh, mặc kệ ai thua cũng không tốt, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt nha.
- Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt?
Vân Gian Nguyệt tức điên.
- Tiểu tử ngươi thật đúng là không hợp thói thường, vô liêm sỉ làm đến lẽ thẳng khí hùng như thế.
Đến từ Vân Gian Nguyệt, điểm nộ khí +66 +66 +66...
Tổ An nhịn không được kêu oan:
- Bằng không làm sao bây giờ, chẳng lẽ bảo ta ủng hộ ai đánh bại một cái khác?
- Ở trước mặt ta cũng không nói lời khuynh hướng Hồng Lệ, nghĩ đến đối mặt đám người Băng Thạch Nữ, ngươi cũng sẽ như thế, tính ngươi còn có chút lương tâm.
Sắc mặt của Vân Gian Nguyệt hơi bớt giận.
- Bất quá những ngày này ngươi và đồ đệ của Băng Thạch Nữ, còn có đại nhũ nữ của Bích Lạc Cung mắt đi mày lại, làm Hồng Lệ rất ủy khuất.
Tổ An qua rất lâu mới phản ứng được nàng nói là Bùi Miên Mạn, nghĩ thầm nữ nhân này thật thích lấy ngoại hiệu cho người khác.
Hắn phản ứng cũng nhanh:
- Trước đó không biết thân phận của các ngươi, bất quá khi ấy vẫn cảm giác được một cảm giác thân thiết không hiểu, nên ta mới giúp các ngươi nhiều lần.
- Cái này còn tạm được, ta còn tưởng khẩu vị của ngươi thay đổi.
Vân Gian Nguyệt cười nói.
Tổ An:
- ...
Sau khi trêu đùa hắn một phen, lúc này Vân Gian Nguyệt mới nghiêm mặt nói:
- Ước định với Bạch Ngọc Kinh ta tự có sắp xếp, bất quá ngươi và bên kia quan hệ cũng rất tốt, nói cho ngươi sẽ chỉ làm ngươi khó xử, ta vốn có thể tùy tiện biên lý do lừa ngươi, nhưng ta không muốn làm như vậy, nói thẳng là không thể nói cho ngươi, hi vọng ngươi hiểu được.
Tổ An sững sờ, sau đó nhìn chằm chằm Vân Gian Nguyệt, khóe môi mỉm cười.
- Ngươi nhìn cái gì? Tức giận?
Vân Gian Nguyệt giật mình.
- Không có, chẳng qua cảm thấy trên người ngươi có một loại vẻ đẹp rất thoải mái.
Tổ An bùi ngùi mãi thôi, tính cách của nàng và Yến Tuyết Ngân quả thực là hai thái cực, khó trách sẽ trở thành đối thủ một mất một còn.
- Bớt nịnh hót, bổn tọa không ăn một bộ kia.
Dù trên miệng nói như vậy, nhưng đuôi lông mày vui sướng lại bán ý tưởng chân thật của Vân Gian Nguyệt.
Hai người một đường trò chuyện, rất nhanh đã đến phụ cận Dịch Thành, thân phận của Vân Gian Nguyệt không tiện công khai lộ diện, nên hạ xuống trước.
Tổ An thay đổi y phục Tú Y Sứ Giả, lúc này mới tiếp tục tiến đến Dịch thành.
Xa xa đã nhìn thấy cờ xí khắp nơi, lít nha lít nhít toàn là quân đội, có một loại cảm giác mây đen ép thành.
Mà Dịch thành thì đóng kín cửa thành, trên tường khắp nơi là quận binh, lấy Trương Giải cầm đầu quan viên Dịch quận, từng người thần sắc khẩn trương, bọn họ rõ ràng, thật đánh nhau, quận binh ngày thường chỉ biết thủ thành làm sao đánh với quân dã chiến.
Mấu chốt là Yến Vương Phủ ở trong thành thế lực không nhỏ, vạn nhất nội ứng ngoại hợp, Dịch thành làm sao thủ được.