Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 308 - Chương 308: Nam Nhân Mang Thai Đầu Tiên Của Vương Triều Đại Chu

Chương 308: Nam Nhân Mang Thai Đầu Tiên Của Vương Triều Đại Chu Chương 308: Nam Nhân Mang Thai Đầu Tiên Của Vương Triều Đại Chu

Thạch Côn hơi biến sắc, hắn cho rằng là tiêu chảy, phải biết rằng xưa nay hắn luôn chú trọng dáng vẻ bề ngoài, nếu ở trước mặt nhiều người như vậy mà chạy tới nhà xí, thật sự rất mất mặt.

Ơ, sao cảm thấy bụng vừa to vừa nặng?

Hắn không nhịn được mà cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, rõ ràng không có biến hóa, vì sao lại có cảm giác như vậy?

Các lúc càng to!

Cảm giác của hắn nói với hắn và những gì mắt thấy là hoàn toàn khác nhau, khiến hắn lập tức hoài nghi nhân sinh, cho nên không nhịn được mà hỏi thủ hạ:

- Bụng ta có to ra không?

- Không.

Mấy tên thủ hạ ngỡ ngàng lắc đầu, đồng thời ai nấy đều trao đổi ánh mắt:

- Các ngươi có cảm thấy hôm nay công tử không quá thích hợp không.

- Đúng vậy, lúc trước còn coi Tổ An là bằng hữu, hiện tại lại hỏi bụng mình có to không.

- Các ngươi nói xem, có phải công tử nhìn thấy Sở tiểu thư và Tổ An thân mật như vậy, lòng đố kỵ xộc lên, cho nên thần chí thất thường không?

- Rất có khả năng.

...

Lúc này Thạch Côn không nhịn được mà vươn tay ra vuốt bụng, nhưng bất luận có vuốt thế nào, loại cảm giác kỳ quái đó vẫn tồn tại.

Cứ cách một lúc, một cơn đau kỳ quái truyền đến, khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lập tức nhăn nhúm lại.

Loại đau đớn này rất kỳ quái, giống như từ bộ vị riêng tư nhất của hắn truyền đến, lại giống như là chỗ sâu nhất trong là linh hồn đang hò hét, hoàn toàn khác với những loại đau khi bị thương trước kia.

Dẫu sao hắn cũng là thiên tài một thế hệ, cố gắng nhịn xung động muốn kêu đau, ở trước mặt nhiều thủ hạ như vậy, còn có nữ nhân mà mình thích lại hét thảm, bản công tử còn gì là sĩ diện?

May mà sau hơn mười hơi thở, loại cảm giác đau này biến mất, giống như chưa hề xuất hiện.

- Vừa rồi là tình huống gì thế?

Thạch Côn nhíu mày, lúc này hắn mới chú ý tới những phong nhận vừa rồi của mình đã có dấu vết rơi xuống tán loạn, vội vàng thu liễm tâm thần khống chế lại.

Qua chừng mấy chục hơi thở, loại cảm giác đau đớn vừa quen thuộc vừa xa lạ đó lại truyền đến.

- Ớ!

Cơn đau bất thình lình khiến phong nhận cuồng bạo của Thạch Côn thiếu chút nữa thì trực tiếp sụp đổ.

Sao lại tới nữa? Hắn dùng nghị lực cực lớn chịu khổ, cứ cách một lúc, loại cảm giác đau đớn này lại biến mất.

- Chẳng lẽ là gần đây ta tu luyện quá chăm chỉ, có chút tẩu hỏa nhập ma?

Thạch Côn nghĩ chờ sau khi ra khỏi bí cảnh, nhất định phải bảo Thạch lão kiểm tra giúp mình.

Lại tập trung tinh thần khống chế phong nhận, đồng thời trong lòng có chút lo lắng, cơn đau đó liệu lát nữa có quay lại không?

Con mẹ nó có để yên cho ta không?

Mấu chốt là hắn chú ý thấy khoảng cách giữa các cơn đau đang các lúc càng ngắn, hơn nữa cảm giác đau cũng càng lúc càng mãnh liệt.

- Hắn đang làm cái gì thế?

Sở Sơ Nhan nghi hoặc nhìn Thạch Côn sắc mặt hết xanh lại trắng ở xa xa, nàng cảm nhận được rõ ràng nhất, bởi vì phong nhận chung quanh cứ lúc mạnh lúc yếu, hiện tại thậm chí đã sắp sụp đổ, áp lực của nàng giảm đi rất nhiều.

- Có thể là hoài nghi nhân sinh.

Tổ An thầm bật cười, người này sợ rằng có nghĩ vỡ cả đầu cũng không ngờ, loại đau đớn kỳ quái này gọi là co tử cung, chắc cũng không có nam nhân nào có kinh nghiệm này mà nói cho hắn nghe, mà nữ nhân lại càng không thể kể với nam nhân về cái này.

Cho dù có chút tiếc rẻ, nhưng đến thời khắc nguy cơ như vậy, hắn cũng không thể không sử dụng kỹ năng Trừng Thùy Thùy Hoài Dựng, hiệu quả quả nhiên không tồi, điều đáng tiếc duy nhất chính là lần này dùng rồi thì chỉ còn cơ hội sử dụng một lần nữa thôi.

Tổ An vốn muốn tiến lên giải quyết Thạch Côn, nhưng nhìn thấy đám người Kiều Tuyết Doanh đã chạy tới, đành phải từ bỏ ý tưởng này, với thực lực của hắn, lúc này mà chạy tới chỉ sợ chính là tự chui đầu vào lưới.

Tổ An nghĩ nghĩ một chút, từ trong lòng lấy ra bình đỏ lúc trước rút lấy Tín Xuân Ca đưa cho Sở Sơ Nhan:

- Lão bà, mau uống cái này đi.

- Đây là gì thế?

Ý thức phòng vệ trời sinh của nữ nhân khiến Sở Sơ Nhan không ngay lập tức uống vào chất lỏng cổ quái trong cái bình này.

- Đây là dùng để chữa thương, không có độc cũng không có tác dụng phụ, hơn nữa, có thể khôi phục ngay lập tức.

Tổ An hơi có chút đau lòng, hắn chỉ còn lại một lọ thuốc khôi phục nhanh chóng như vậy thôi, dùng rồi thì tương đương với mất đi một cái mạng.

Chỉ có điều hắn cũng hiểu, hiện giờ mấu chốt thắng bại là ở chỗ Sở Sơ Nhan, hiện tại thực lực của hắn ở trước mặt cường giả Ngũ phẩm thì vẫn không đáng là gì, huống chi đối phương còn có một đống thủ hạ Tứ phẩm Tam phẩm.

Cho nên chỉ cần Sở Sơ Nhan khôi phục, với thực lực của nàng, hai người chắc có thể bình an vượt qua kiếp nạn này.

Huống chi Sở Sơ Nhan còn là lão bà của hay là hắn, thuốc này cho nàng dùng, cũng coi như nước phù sa không chảy ra ruộng người ngoài.

Sở Sơ Nhan lẳng lặng nhìn hắn, hơi do dự một chút rồi gật đầu:

- Được!

Cầm lấy bình thuốc, uống cạn chất lỏng bên trong.

Kỳ thật hành vi như vậy đối với nàng mà nói là cực kỳ mạo hiểm, thân là thiên kim của phủ công tước, không biết có bao nhiêu người muốn hại nàng ta; Lại thêm dung nhan tuyệt thế của nàng, cũng không biết sẽ dẫn tới bao nhiêu nam nhân ngấp nghé.

Ngay từ nhỏ giáo dục mà nàng nhận được chính là không ăn đồ ăn lai lịch không rõ ràng, cũng đừng để nước uống rời khỏi tầm mắt của mình, nàng ở phương diện này một mực luôn làm rất tốt, từ nhỏ đến lớn đều rất chú ý bảo hộ bản thân.

Nếu đổi lại là một nam nhân khác đưa cho nàng một lọ chất lỏng lai lịch không rõ, bình thường mà nói thì nàng sẽ trực tiếp phớt lờ; Nếu gặp phải một số người quan hệ không tệ lắm hoặc là thân phận đặc thù, không tiện thẳng mặt từ chối người ta, nàng sẽ mỉm cười nhận lấy, nhưng tuyệt sẽ không thật sự uống vào.

Bình Luận (0)
Comment