Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 312 - Chương 312: Băng Hàn Tuyệt Đối

Chương 312: Băng Hàn Tuyệt Đối Chương 312: Băng Hàn Tuyệt Đối

Thạch Côn:

- ...

Nếu Tổ An không nói, lúc trước hắn cũng không ý thức được đồng âm giữa hai bên, có điều Phệ Côn là thần thú, ý chỉ súc sinh, bị đối phương nói thành là cha của mình, hắn cảm thấy vũ nhục cực lớn.

Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +885!

Những thủ hạ khác nhìn Tổ An với vẻ khiếp sợ, thầm nghĩ lúc này rồi mà hắn còn chọc giận công tử, đợi lát nữa khẳng định sẽ chết thảm không thể tả.

Ánh mắt Kiều Tuyết Doanh nhìn về phía Tổ An lại có thêm mấy phần bất ngờ, tuy người này đáng ghét, nhưng không thể không nói vẫn có mấy phần cốt khí, đổi lại là mình nếu phải đối mặt với uy áp của thần thú cường đại này, sợ rằng ngay cả thở mạnh cũng không dám, người này không ngờ vẫn bình thản tự nhiên, không biết là cố ý giả vờ hay là thực sự dây thần kinh thô.

- Chết đến nơi rồi còn mồm thối, rất nhanh thôi ngươi sẽ sẽ hối hận vì sao mình lại sinh ra một cái miệng.

Sắc mặt Thạch Côn xanh mét.

- Là ai gọi ta ra?

Bỗng nhiên một cỗ thanh âm giống như đến từ hỗn độn vang lên, thì ra là cự thú Phệ Côn trên trời mở miệng nói tiếng người.

- Thần thú Phệ Côn vĩ đại, đệ tử Thạch gia Thạch Côn khẩn cầu ngài ra tay giúp tiêu diệt kẻ địch.

Từ khi nghe thấy Tổ An nói tới đồng âm giữa hai bên, khi Thạch Côn gọi tên đối phương cứ cảm thấy là lạ.

- Để ta xem là kẻ địch nào lại khiến ngươi không tiếc lãng phí cơ hội cuối cùng kêu gọi ta.

Hai con mắt màu đỏ của cự thú Phệ Côn nhìn về phía Sở Sơ Nhan và Tổ An ở bên kia, bỗng nhiên cả người trở nên vặn vẹo.

- Nực cười, chỉ là một con kiến Tam phẩm và Lục phẩm sơ cấp cũng muốn bổn tọa xuất thủ.

- Lục phẩm!

Trong lòng Thạch Côn cả kinh, bỗng nhiên nhìn về phía Sở Sơ Nhan, thì ra nàng đã đột phá Lục phẩm, chẳng trách khi đánh nhau với nàng mình luôn không địch lại, nữ nhân che giấu quá sâu.

Nếu không phải lúc trước nàng bị thương quá nặng, lần này rốt cuộc là ai giết ai cũng khó nói.

Kiều Tuyết Doanh cũng kinh ngạc nhìn Sở Sơ Nhan, thầm nghĩ những năm trước ở chung sớm chiều với nàng, không ngờ lại không biết nàng đã đột phá Lục phẩm, chẳng lẽ là chuyện gần đây sao?

Tổ An cũng không nhịn được cảm thán nói:

- Lão bà, thì ra ngươi lợi hại như vậy.

Sở Sơ Nhan thở dài một hơi:

- Tiến độ quá nhanh dẫn tới căn cơ bất ổn, lần trước đánh với Ngô Địch, dẫn phát ra bệnh không tiện nói trong cơ thể, sớm biết vậy ta đã không nóng lòng cầu thành như thế.

Bệnh không tiện nói ra?

Tổ An thầm nghĩ không biết là bệnh không tiện nói gì, chẳng lẽ vừa rồi Tín Xuân Ca không chữa khỏi à? Có điều ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng cố nén nghi hoặc trong lòng, không hỏi ra miệng.

Lúc này Thạch Côn đã đáp lời cự thú:

- Tuy phẩm cấp của hai người này không cao, nhưng đối với ta mà nói là cực kỳ quan trọng, mong ngài xuất thủ khống chế vị Sở cô nương này, nhưng ngàn vạn lần đừng làm tổn thương tới tính mạng của nàng ta; Ngoài ra thuận tay phế nam nhân này, chỉ cần lưu lại một hơi thở là được.

Hắn sợ Phệ Côn xuất thủ không biết nặng nhẹ, giết chết Sở Sơ Nhan, vậy mình đúng là muốn khóc cũng không khóc được.

Cho nên cố ý nhắc nhở, chỉ cần khống chế Sở Sơ Nhan, mình có thể gạo nấu thành cơm trong bí cảnh, như vậy sử dụng lực lượng của Phệ Côn cũng coi như là đáng giá.

Về phần Tổ An, thân pháp của người này có chút cổ quái, trên người lại có những kỹ năng loạn thất bát tao, khó đối phó hơn xa Tam phẩm bình thường, cho nên thuận tiện để Phệ Côn xử lý, sau đó thì mình chậm rãi tra tấn hắn.

Phệ Côn hừ một tiếng, lập tức trên bầu trời dâng lên một đoàn mây bão táp, nhìn cực kỳ khiếp người:

- Tâm tư của nhân loại các ngươi luôn ác ôn như vậy, cũng được, lúc trước nợ tổ tiên Thạch gia ngươi một ơn lớn, đáp ứng làm ba việc cho các ngươi, hôm nay là một việc cuối cùng, linh hồn của ta cũng được nghỉ ngơi.

Hiển nhiên thân là thần thú không biết đã sống bao nhiêu năm, nó lập tức có thể nhìn thấu tâm tư của Thạch Côn.

Lúc này Sở Sơ Nhan nhìn chằm chằm cự thú bồng bềnh trên trời, thầm nghĩ chẳng trách uy áp của nó rõ ràng là Cửu phẩm, nhưng mình lại cảm thấy thực lực yếu hơn rất nhiều, thì ra là tồn tại thể linh hồn.

Như vậy là đúng rồi, lấy đâu ra không gian giới chỉ có thể dung nạp sinh vật khổng lồ như vậy.

- A Tổ, ngươi đi trước đi.

Sở Sơ Nhan hạ giọng nói.

Tổ An lắc đầu:

- Vào thời điểm nguy cơ thế này, sao ta có thể bỏ ngươi lại một mình, muốn chết thì cùng chết.

- Cùng chết có ý nghĩa gì.

Sở Sơ Nhan hơi nhíu mày.

- Ngươi còn sống còn có thể báo cho phụ thân của ta biết, để hắn thay ta tìm Thạch gia báo thù.

- Ngươi đi đi, ta cản họ lại cho ngươi.

Tổ An trầm giọng nói, tuy thường ngày thích bám váy đàn bà, nhưng vào loại thời điểm nguy cơ thế này, thân là một nam nhân lại há có thể để nữ nhân đứng chắn trước mặt.

- Ngươi cản được à.

Sở Sơ Nhan tức tới bật cười, cũng lười chẳng muốn lắm lời với hắn nữa, cổ tay nhẹ nhàng đẩy một cái, Tổ An liền cảm thấy một cỗ cự lực truyền đến, sau đó cả người liền bị "Ném" ra ngoài mấy dặm.

Đám người Thạch Côn đều kinh hãi, đang muốn đuổi theo, kết quả trước mắt xuất hiện một mảng quang mạc màu lam, ngăn cản bọn họ lại.

- Phệ Côn đại nhân!

Thạch Côn vội vàng ngẩng đầu gọi to.

Cự thú Trên trời hừ một tiếng, thân hình uốn éo, rõ ràng là thân thể nhìn cực kỳ to lớn cồng kềnh, đuôi lại giống như linh dương hất sừng, không ai thấy rõ nó là động thế nào, cái đuôi to lớn đã vỗ vào trên quang mạc màu lam.

Lam Sắc Thủ Hộ lúc trước vốn vô cùng kiên cố, ngăn cản được vô số công kích của Thạch Côn, cơ hồ là lập tức vỡ nát, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ vụn màu lam, biến mất trong không khí.

Bình Luận (0)
Comment