Loại xác suất chia năm năm này, nàng không muốn đánh bạc, đặc biệt là những ngày này Hồng Lệ rất mệt mỏi, lại thêm mấy vòng trước xuất thủ, rất nhiều kỹ năng đã ra ánh sáng, mà Sở Sơ Nhan một mực bế quan tu luyện chuẩn bị trận chiến, tình huống như thế, vạn nhất thật xảy ra sơ suất, hai sư đồ sẽ phiền phức.
Sở Sơ Nhan hơi nhíu mày, trong lúc nhất thời không biết đáp lại ra sao.
Lúc này Quan Sầu Hải nói:
- Ý tốt của Sở sư điệt ngươi chúng ta tâm lĩnh, bất quá trừ ma vệ đạo phải do người đời trước chúng ta tới làm, ngươi ở một bên nhìn là tốt rồi.
Chuyện này hắn và Vân Gian Nguyệt nghĩ đến giống nhau, những ngày này hắn chứng kiến Thu Hồng Lệ một đường thắng đệ tử thủ tịch các phái, thậm chí ngay cả Ngô Tiểu Phàm cũng bại ở trong tay nàng, mặc dù tu vi của Sở Sơ Nhan không tệ, nhưng trước đó không có biểu hiện cao hơn Ngô Tiểu Phàm, thật đánh nhau, chỉ sợ thua nhiều thắng ít, tự nhiên không thể mạo hiểm như vậy.
Lúc này Yến Tuyết Ngân mở miệng:
- Yêu nữ, Sơ Nhan và đồ đệ ngươi giao chiến vốn là Đạo môn và Ma giáo trước đó hứa hẹn, ngươi ra sức khước từ như vậy, chẳng lẽ sợ sao?
Nghe tình nhân trong mộng nói vậy, Quan Sầu Hải nhất thời rối rắm, mình lại kiên trì chẳng phải sẽ chọc nàng không vui?
Vân Gian Nguyệt thì ngưng mắt phượng:
- Băng Thạch Nữ, bổn tọa sẽ sợ?
Tuy biết đối phương dùng kế khích tướng, nhưng nàng vẫn không nhịn được tức giận.
Lúc này Giám Hoàng đại sư nói:
- Lão nạp ngược lại cảm thấy như vậy rất tốt, vốn là một trận tỷ thí sớm ước định, giữa vãn bối thắng thua cũng không thương tổn hòa khí.
Hắn âm thầm nguyên khí truyền âm, nói cho Quan Sầu Hải không nên phức tạp.
Quan Sầu Hải cũng biết đạo lý này, nhưng vừa rồi bị Vân Gian Nguyệt trêu chọc, hắn nuốt không trôi cục tức mà thôi.
Lý Trường Sinh thì nói:
- Bần đạo cũng đồng ý cuộc tỷ thí này, tu vi của Sở sư điệt không yếu, nghĩ đến sẽ không kém gì yêu nữ Ma Giáo.
Hắn vốn là người Bạch Ngọc Kinh, hắn cũng nói như vậy, người khác tự nhiên phụ họa.
Những đệ tử trẻ tuổi kia càng lộ vẻ hưng phấn, nếu là đời trước tranh đấu, đẳng cấp quá cao, bọn họ nhìn không ra môn đạo gì.
Bất quá thế hệ trẻ tuổi lại khác, coi như tu vi cao hơn bọn họ, nhưng chí ít vẫn có thể ở trong phạm vi đoán được, nhìn cao thủ trẻ tuổi giao thủ, bọn hắn tu hành sẽ có chỗ tốt cực lớn.
Huống chi dứt bỏ cái khác, thì ngôi sao nhân khí như Sở Sơ Nhan, cùng yêu nữ thiên kiều bách mị như Thu Hồng Lệ đánh nhau, chỉ nhìn xem đã thấy hưởng thụ.
Vạn Thông Thiên thì hừ lạnh:
- Ai đánh với ai ta không thèm để ý, ta chỉ cần đệ tử của Bích Lạc Cung chúng ta bình an, yêu nữ, chỉ cần ngươi giao Bùi sư điệt ra, hôm nay ta không khó xử ngươi.
Bùi Miên Mạn là đồ đệ bảo bối của Hỏa Linh sư muội, đồng dạng đại biểu cho tương lai của Bích Lạc Cung, không thể để cho nàng xảy ra chuyện.
Vân Gian Nguyệt cười nói:
- Yên tâm, có người càng quan tâm hơn sẽ cứu ra nàng, không nhọc ngươi quan tâm.
Mọi người cho rằng nàng nói là Hỏa Linh sư thái, chỉ có số ít mấy người biết nàng chỉ là Tổ An.
Vân Gian Nguyệt đang định nói tiếp, Thu Hồng Lệ mở miệng:
- Sư phụ, để ta lên đi, đây là trận chiến ta đã định trước, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Nhìn thấy vẻ kiên nghị trong mắt đối phương, Vân Gian Nguyệt tự nhiên rõ ràng nàng muốn tranh giành cái gì, do dự một chút, cuối cùng không cự tuyệt:
- Tốt, vi sư tin tưởng ngươi nhất định có thể thắng về đồ vật mình muốn!
Thu Hồng Lệ đỏ mặt, sư phụ thật dõng dạt, để Sở Sơ Nhan nghe được sẽ nghĩ như thế nào.
Thần sắc Yến Tuyết Ngân cổ quái, cô nương trẻ tuổi này tựa hồ càng có dũng khí với ái tình, thật khiến người ta hâm mộ...
Ngược lại là Sở Sơ Nhan thần sắc bình tĩnh, chậm rãi đi đến giữa sân:
- Thu muội muội, mời!
Thu Hồng Lệ mềm mại cười nói:
- Sở cô nương, tuổi tác của ngươi không lớn hơn ta, nói không chừng nên gọi ta tỷ tỷ.
- Đánh một trận tự nhiên sẽ rõ ràng.
Sở Sơ Nhan mặt như phủ băng, chậm rãi nâng lên trường kiếm trong tay.
Mọi người không hiểu ra sao, hai nữ nhân này xảy ra chuyện gì, một cuộc tỷ thí quan hệ trọng đại như này, còn có thời gian tranh chấp vấn đề tỷ tỷ muội muội?
Tạ Đạo Uẩn ngược lại rõ ràng, nhịn không được nhìn về phía Tổ An.
Nhìn thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, nghĩ thầm bây giờ Tổ đại ca khẳng định rất đau đầu, dù sao một bên là thê tử trước đó, một bên là hồng nhan tri kỷ quan hệ không cạn, chỉ nghĩ thôi đã đau đầu thay hắn.
Lúc này một tiếng phượng minh vang lên, song nhận của Thu Hồng Lệ đã ra khỏi vỏ, hai người đứng đối mặt nhau, đại chiến hết sức căng thẳng.
Lần này không có lôi đài như trước đó, cũng không có người nào thiết trí cấm chế, đệ tử các phái đều lui ra xa, tránh cho tai bay vạ gió.
Thu Hồng Lệ cười híp mắt nói:
- Nơi này dù sao cũng là địa bàn của Đạo môn các ngươi, ta là khách, không bằng để ta xuất thủ trước?