Có Lương Vương đi đầu, mọi người đánh tới Tổ An, đám người Bùi Chính tự trọng thân phận không có xuất thủ, nhưng dưới trướng mỗi người không thiếu tay chân. Quan viên có thể theo hoàng đế tới đây, phẩm cấp sẽ không quá thấp, tu vi đều không yếu, một đám người vây công tới, dù mục tiêu có ba đầu sáu tay cũng không gánh được.
Thời điểm bọn hắn nghĩ Tổ An sẽ bị bắt, đột nhiên một tiếng rống kinh thiên truyền đến, toàn bộ Tiếp Dẫn Điện lay động, nếu không phải có trận pháp đặc thù gia trì, chỉ sợ đã sập.
Còn những quan viên tiến lên kia thì sắc mặt tái nhợt, từng người thống khổ bịt lỗ tai, tu vi hơi yếu thậm chí tai mũi chảy ra vết máu.
- Đây là Sư Hống Công của Yêu tộc?
Đám người Bùi Chính biến sắc, bọn hắn cũng bị chấn đến khó chịu, tu vi của họ Tổ này cao hơn bọn hắn tưởng tượng nhiều.
Có người giận dữ mắng:
- Còn nói không cấu kết Yêu tộc, ngay cả tuyệt học của Vương tộc cũng biết!
Tổ An cũng bất đắc dĩ, nhiều người như vậy công tới, hắn không muốn hạ sát thủ kết tử thù, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Sư Hống Công thích hợp nhất.
Những người tu vi hơi thấp ngã một mảng lớn, toàn bộ Tiếp Dẫn Điện thoáng cái trống trải ra.
Những đại lão còn lại không thể ngồi nhìn mặc kệ, đang muốn động thủ, bỗng nhiên Tạ Đạo Uẩn ném ra một tấm bùa, ngay sau đó một trận pháp lấp lóe ở dưới chân Tổ An, nàng nhanh chóng nói:
- Tổ đại ca, ngươi đi mau!
Tổ An sững sờ:
- Ngươi thì sao?
- Yên tâm, thân phận của ta không có nguy hiểm.
Tạ Đạo Uẩn đáp, nàng là đệ tử chân truyền của Nhan đại sư, địa vị cao cả, huống chi tội của Tổ An không có chứng cứ xác thực, nàng có không gian biện hộ rất lớn.
Tổ An cau mày, trực tiếp kéo tay nàng, nhảy vào trong trận pháp.
Ánh sáng màu lam lấp lóe, hai người biến mất không thấy gì nữa, gần như đồng thời, trận pháp cũng tiêu tán.
Đám người Bùi Chính vây tới, thấy cảnh này sắc mặt khó coi, nhiều người như vậy, lại để cho đối phương chạy.
Hắn lạnh lùng nói:
- Bây giờ ở dưới đại trận hộ sơn của Chính Dương Tông ảnh hưởng, loại trận pháp này di chuyển không bao xa, mọi người nhanh đi tìm, nhất định phải bắt được Tổ An!
Mọi người lĩnh mệnh rời đi, bất quá đám người Mạnh Di, Bích Tề liếc nhau, lại không đuổi theo Tổ An, lúc này bọn họ càng lo lắng tình hình trên Kim Đỉnh.
Duy nhất đáng được ăn mừng là hoàng đế thiên hạ vô địch, coi như có âm mưu gì, hắn cũng có thể bình an vượt qua.
Lại nói cách Tiếp Dẫn Điện vài trăm mét, trong rừng vắng vẻ, một trận văn màu xanh lam chậm rãi hiện lên, sau đó hai bóng người dần dần xuất hiện, là Tổ An và Tạ Đạo Uẩn.
Phản ứng đầu tiên của hai người là nhìn xung quanh, thấy không có người chú ý tới bên này, lúc này mới khẽ thở phào một hơi.
Lúc này bọn họ mới phát hiện hai người tay nắm tay, Tạ Đạo Uẩn giống như bị chạm điện, trong nháy mắt thu tay về, sắc mặt đỏ lên:
- Tổ đại ca, ngươi không cần phải để ý đến ta, bọn họ sẽ không làm cái gì với ta.
Tổ An lắc đầu:
- Ngươi cứu ta, ta làm sao có thể bỏ ngươi lại đào tẩu.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ:
- Chậc chậc chậc, thật tình chàng ý thiếp, chúng ta tới không phải lúc sao?
Tạ Đạo Uẩn giật mình, vội vàng xoay người lại, nhìn thấy hai nữ tử tuyệt sắc đi tới, một cái tóc dài như thác nước, một cái quyến rũ động lòng người, chính là Vân Gian Nguyệt và Thu Hồng Lệ.
Nghĩ thấy thân phận của hai người, đặc biệt là thanh danh nữ ma đầu của Vân Gian Nguyệt, sắc mặt Tạ Đạo Uẩn trắng bệch.
Tổ An vừa mừng vừa sợ:
- Các ngươi còn chưa rời đi?
Thu Hồng Lệ thăm thẳm thở dài:
- Ban đầu chúng ta ủy thác ngươi giúp đỡ, kết quả ngươi một đi không trở lại, chúng ta nào dám đi, một mực ở chỗ này chờ tin tức của ngươi, kết quả chờ được lại là ngươi và cô nương khác liếc mắt đưa tình.
Tạ Đạo Uẩn tức giận nói:
- Thu cô nương, tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng hương từ Minh Nguyệt thành đi ra, cần giả vờ không biết ta hay không?
Lúc này Thu Hồng Lệ mới làm ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ:
- Ai nha, nguyên lai là Tạ tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi nhất thời nóng vội, không cẩn thận làm ngươi phiền lòng.
Tạ Đạo Uẩn:
- ...
Thanh âm trêu tức của Mị Ly vang lên:
- Ha ha, chơi vui, những nữ nhân này tranh giành tình nhân có ý tứ, xú tiểu tử, tề nhân chi phúc không phải dễ hưởng như vậy.
Tổ An:
- ...
- Hoàng hậu sư phụ, giúp ta ra chủ ý, loại tình huống này nên làm cái gì?
- Rau trộn thôi.
Thanh âm của Mị Ly có chút cười trên nỗi đau của người khác.
- Hơn nữa lại có người tới.
Trong lòng Tổ An hơi động, nhìn về nơi nào đó, chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp phiêu nhiên đi tới.
- Băng Thạch Nữ, ngươi thật sự là âm hồn bất tán, chỗ nào cũng có ngươi.
Vân Gian Nguyệt bất mãn, sao nữ nhân này luôn quay xung quanh người A Tổ.