Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3180 - Chương 3180 - Ngươi Không Nên Tới (2)

Chương 3180 - Ngươi không nên tới (2)
Chương 3180 - Ngươi không nên tới (2)

Nghe Hoàng Đế nói, chẳng lẽ tiểu tử này và Thái Tử Phi có quan hệ không minh bạch?

Vân Gian Nguyệt, Yến Tuyết Ngân, Thu Hồng Lệ nhìn Tổ An, lúc này thậm chí không có tâm tình tức giận, ngược lại có chút bội phục, đến cùng còn có bao nhiêu sự tình các nàng không biết.

Nghe hắn nhắc việc này, Tổ An rõ ràng chỉ sợ đối phương đã không có ý định lá mặt lá trái với mình, hôm nay không có cách nào thiện.

Vừa truyền âm nhắc nhở chúng nữ chuẩn bị chiến đấu, vừa ra vẻ không hiểu đáp:

- Sự tình trước đó phát sinh không phải một năm một mười bẩm báo cho hoàng thượng sao, vì sao hỏi như vậy?

Triệu Hạo hừ lạnh, đang muốn nói gì, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, quay đầu nhìn về phía Tạ Đạo Uẩn:

- Vì sao ngươi lại đến Tử Sơn?

Tạ Đạo Uẩn sững sờ, nhưng vẫn nói ra nguyên do.

- Nhan Tiện Cổ phái ngươi đến tra trận pháp ở Tử Sơn?

Triệu Hạo biến sắc, dường như nghĩ đến cái gì.

Tổ An lại phúc chí tâm linh, nghĩ thông suốt rất nhiều nghi hoặc trước đó.

Vì vậy hắn trực tiếp mở miệng nói:

- Đã đến lâu như vậy, sao còn không hiện thân gặp nhau?

Chư nữ khó hiểu nhìn hắn, không hiểu hắn nói chuyện với ai.

Ngược lại Triệu Hạo như lâm đại địch, ánh mắt ngưng trọng nhìn lên trời.

Lúc này giữa không trung mở ra vết nứt, một bóng người chậm rãi đi tới, người này tóc bạc, tuy lớn tuổi, nhưng nhìn ra được lúc tuổi còn trẻ là một đại soái ca.

Mấu chốt là người này có khí độ xuất trần, lại không giống Triệu Hạo khí thế ép người, bất quá không ai dám khinh thị hắn, bởi vì trên người hắn có một loại cảm giác thâm bất khả trắc.

- Tế Tửu?

Tạ Đạo Uẩn trợn mắt hốc mồm, không nghĩ đến sẽ nhìn thấy người này.

Đừng nói nàng, ngay cả Yến Tuyết Ngân cũng thất thần, thân là người phát ngôn của Bạch Ngọc Kinh, nàng gặp qua Tế Tửu nhiều lần, song phương còn có chút giao tình.

Có điều nàng cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy hắn ở chỗ này.

Vân Gian Nguyệt khẩn trương, lặng lẽ nguyên khí truyền âm:

- A Tổ, tình thế không ổn, đợi lát nữa ngươi mang Hồng Lệ rời đi, ta yểm hộ các ngươi, có thể đi một người tính một người.

Lấy tính tình không sợ trời không sợ đất của nàng, lại nói ra loại lời này, thì chứng minh nàng không có chút lòng tin.

Vẻn vẹn chỉ là Triệu Hạo, bọn họ hợp lực, nói không chừng còn có cơ hội.

Nhưng tăng thêm Tế Tửu, vậy thì một chút hi vọng cũng không có, có thể trốn được một người đã là may mắn trong bất hạnh.

Không giống Yến Tuyết Ngân, nàng xuất thân Ma giáo cũng coi là kẻ thù của Tế Tửu, tự nhiên vô ý thức xem hắn như địch nhân.

Tổ An an ủi:

- Chưa chắc bi quan như ngươi nghĩ.

Vân Gian Nguyệt giật mình, còn chưa hiểu có ý gì, chỉ thấy Tế Tửu nghi ngờ nhìn Tổ An:

- Ta ẩn giấu ngay cả hoàng thượng cũng chưa chắc biết được, tại sao ngươi lại nhìn thấu?

Tổ An mỉm cười:

- Ta đoán mò, khả năng vận khí của ta tương đối tốt đi.

Hắn tự nhiên không phải đoán mò, những năm này hắn biết được rất nhiều tin tức, nhưng thủy chung không cách nào xâu chuỗi, thẳng đến vừa rồi Tạ Đạo Uẩn nói Nhan đại sư phái nàng tới, thần sắc Triệu Hạo dị thường, hắn mới nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Đương nhiên trong lúc vội vàng, những suy luận kia của hắn không quá hoàn mỹ, thậm chí không có nghĩ rõ ràng, nhưng nguy cơ Triệu Hạo lửa sém lông mày, chỉ có thể thăm dò lừa dối, không nghĩ tới thật lừa người ra.

Thấy hắn không muốn nói, Tế Tửu không có miễn cưỡng, mà nhìn về phía Triệu Hạo.

- Ngươi không nên tới!

Ánh mắt Triệu Hạo híp lại, thần sắc ngưng trọng hơn đối mặt Tề Vương rất nhiều.

- Nhưng ta vẫn tới.

Tế Tửu thở dài, trong mắt tràn ngập tang thương, thổn thức, kiên định...

Chư nữ đều là người thông minh, lập tức từ trong lúc hai người nói chuyện với nhau phát hiện dị thường, tựa hồ Tế Tửu không phải đến giúp hoàng đế, mà càng giống như tới... đối phó hắn?

Hậu bối như Tạ Đạo Uẩn và Thu Hồng Lệ thì như lọt vào trong sương mù, chỉ Yến Tuyết Ngân thì có điều suy nghĩ.

Triệu Hạo nhíu mày nhìn về phía Tế Tửu:

- Vẫn là vì sự tình tiền triều?

Trong lòng Tổ An hơi động, quả thế.

Tế Tửu trầm mặc không nói, Triệu Hạo nhịn không được nói:

- Thời điểm Mạnh triều còn, ngươi bị chèn ép gạt bỏ, thành Vương gia nhàn tản mà thôi, luận đãi ngộ còn không bằng bản triều, bây giờ ngươi được vạn người kính ngưỡng, không phải tốt hơn lúc Mạnh triều còn nhiều lần sao?

Chư nữ trừ số ít người đều trừng to mắt, Tế Tửu lại là Vương gia tiền triều?

Trước kia chưa từng nghe nói, hơn nữa không có bất kỳ ghi chép tương quan.

Một khi tin tức này truyền đi, tuyệt đối sẽ gây nên sóng lớn.

Tế Tửu khẽ lắc đầu:

- Ngươi cảm thấy ta là người để ý những thứ kia?

- Vậy xem ra ngươi vẫn không cam tâm giang sơn Trần gia của các ngươi bị bản triều thay thế.

Triệu Hạo cười lạnh nói.

- Quả nhiên là nuôi bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa), cho dù tốt với ngươi cũng vô dụng.

- Bất quá ta rất hiếu kì, ngươi tuổi đã cao, cũng không có đời sau, không cần phải mạo hiểm mưu phản, ý đồ là gì?

Bình Luận (0)
Comment