Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 322 - Chương 322: Đừng Tới Đây (2)

Chương 322: Đừng Tới Đây (2) Chương 322: Đừng Tới Đây (2)

Chỉ thấy những võ sĩ trường mâu đó động tác đều nhịp, che thuẫn bài trước người, sau đó trường thương hướng ra ngoài, tiếp đó thì từng bước ép tới Tổ An.

Rõ ràng chỉ có chín cương thi, nhưng bước chân chỉnh tề của nhưng bọn họ hạ xuống đất, khí thế tiến tới giống như thiên quân vạn mã.

Tổ An biến sắc, đám gia hỏa này đội hình chỉnh tề, không tán loạn như những chiến sĩ cầm búa lúc trước, khiến hắn chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, căn bản không thể né tránh.

Một đường lui về phía sau, rất nhanh bị bức đến góc tường, Tổ An biết còn lùi nữa sẽ nguy hiểm, nhắm chuẩn một cơ hội, mũi chân điểm một cái nhảy qua đỉnh đầu chúng.

Dẫu sao nhìn trái nhìn phải, đây là sơ hở duy nhất của chúng.

Ai biết vừa nhảy đến trong không trung, ba võ sĩ trường mâu trong đó cũng nhảy lên, mấy cây trường thương từ các góc độ đâm tới hai người.

Tổ An:

- "# ¥&%!

Thứ này không ngờ còn biết nhảy, hơn nữa nhảy lên còn linh hoạt như vậy!

Những chiến sĩ cầm búa cứng ngắc vừa rồi đã lưu lại cho hắn một ấn tượng sai lầm, thế cho nên hiện tại mới ăn quả đắng.

Đang ở trong không trung không thể mượn lực, muốn tránh né đã không kịp, may mà hắn phản ứng cũng nhanh, cổ tay nâng lên, một mũi ám tiễn bắn ra, trực tiếp bắn trúng một trường mâu binh.

Cả người trường mâu binh đó chấn động, sau đó ngã thẳng xuống đất, tay chân co giật mấy cái, liền "Tắt thở".

Tổ An vừa cảm thán cung tên bắn ra từ trong những quân đội này quả nhiên có tính nhắm vào rất mạnh, vừa lấy ra Dao Găm Có Độc đỡ một cây trường mâu, mượn dùng lực phản chấn lướt ngang sang bên cạnh một thước, thừa cơ chui vào trong lòng một trường mâu binh khác.

Dao Găm Có Độc trực tiếp đâm vào người nó, ma sát với xương cốt phát ra một trận thanh âm chói tai khó nghe.

Vốn tưởng rằng trường mâu binh chết chắc rồi, kết quả nó giống như không làm sao, trường thương trong tay quét tới Sở Sơ Nhan.

Nhìn trường thương gào thét mà đến, lực lượng như vậy thường ngày là không được Sở Sơ Nhan để vào mắt, nhưng hiện tại lại đủ để khiến nàng tan xương nát thịt, thở dài một cái, cam chịu số phận nhắm hai mắt lại.

Lúc này Tổ An mới ý thức được đám gia hỏa này vốn chính là sinh vật tử linh, Dao Găm Có Độc của mình sợ rằng là vô dụng ở trên người chúng. Nhìn thấy Sở Sơ Nhan sắp hương tiêu ngọc vẫn, Tổ An hét lớn một tiếng, xoay người, dùng lưng của mình cản trường thương đang càn quét của đối phương.

Phập.

Một trận khí huyết nhộn nhạo, Tổ An lại không buồn chữa thương, mượn cỗ cự lực này bay ra ngoài, nhảy ra khỏi vòng vây của trường mâu trận.

Cảm thấy có mấy giọt chất lỏng ấm áp nhỏ lên mặt mình, Sở Sơ Nhan mở mắt, vừa hay nhìn thấy một vết máu từ khóe miệng Tổ An tràn ra, với tu vi trước kia của nàng sao lại không đoán ra chuyện phát sinh vừa rồi, lông mi dài hơi run run.

- Tiểu thư!

Mấy cây mây màu xanh lục vượt qua không trung bay tới, đập nát mấy võ sĩ cầm búa đang muốn chém hai người.

Tổ An quay đầu lại nhìn, phát hiện Kiều Tuyết Doanh đã xuất hiện ở cách đó không xa, tóc bay múa đang quật từng cương thi; Bên kia Thạch Côn và tên thủ hạ Tứ phẩm đó cũng đang đánh nhau với một đám võ sĩ cương thi.

- Nhìn cái gì, ta không phải vì cứu ngươi..

Chú ý thấy ánh mắt của Tổ An, Kiều Tuyết Doanh hung hăng lườm hắn một cái.

Tổ An mỉm cười:

- Ta biết ngươi ngại thừa nhận không nỡ để ta chết, yên tâm, có thể lý giải có thể lý giải.

Sở Sơ Nhan:

- ...

Người này đúng là đủ tự kỷ, hơn nữa không ngờ ở ngay trước mặt mình đi câu dẫn nữ nhân khác, sao luôn cảm thấy là lạ?

Kiều Tuyết Doanh chú ý thấy lời nói của hắn dẫn tới Thạch Côn chú ý đến bên này, không khỏi vừa thẹn vừa giận:

- Nói hưu nói vượn gìthế, hiện tại ta sẽ giết ngươi.

Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +134!

Nói xong một cỗ dây leo cuốn tới trên người đối phương.

Tổ An đã sớm có chuẩn bị, cười ha ha né qua, Kiều Tuyết Doanh muốn đuổi theo, lại bị võ sĩ vây lên ngăn lại, đành phải phẫn nộ lườm hắn.

Thấy Tổ An này ôm tình nhân trong mộng của mình, lại đùa giỡn nha hoàn của mình, Thạch Côn ở cách đó không xa rất khó chịu, nhìn võ sĩ cầm búa như tre già măng mọc ở chung quanh, hừ lạnh một tiếng:

- Dám cản đường đi của bản công tử, đều đi chết đi!

Một cỗ phong nhận cuồng bạo bốc lên quanh người, nơi đi qua, những võ sĩ cầm búa đó đều bị khuấy thành xương vụn.

Sức phòng ngự của những cương thi này có cao tới đâu, bị chém thành từng đoạn, tất nhiên cũng chết tới không thể chết thêm được nữa.

Mắt thấy tất cả, các trường thương trường thương vốn đang đuổi theo Tổ An đều quay đầu thương công tới Thạch Côn, phong nhận trong không trung đánh lên thuẫn bài của chúng chỉ để lại một số dấu vết mờ nhạt rồi tiêu tán.

Nhìn bọn họ dựng thuẫn bài xếp thành hàng ép về phía mình, sắc mặt Thạch Côn trầm xuống, kiếm trong tay quét một cái, một cỗ kiếm khí dài hơn mười thước bổ ra, thuẫn bài trong tay những trường thương binh đó lập tức bị chém thành hai đoạn.

Nhìn thuẫn bài chỉ còn lại một nửa ở trong tay, những trường thương binh đó bỗng nhiên há miệng phát ra một loại tiếng gầm rú thê lương.

- Nguy rồi, chúng đang kêu gọi đồng bạn!

Kiều Tuyết Doanh biến sắc.

Bên kia Tổ An tắc thừa dịp loạn tiếp tục chạy vào trong, vốn hắn là muốn thừa cơ chạy ngược về, kết quả tên gia hỏa Thạch Côn đó canh giữ ở đường cũ, hắn cũng đành bất lực, chỉ có thể trước tiên rời khỏi nơi này, tốt nhất là khiến những võ sĩ cương thi này đánh tới lưỡng bại câu thương với Thạch Côn.

Thấy hắn chạy, Thạch Côn cũng quýnh lên, vội vàng muốn đuổi theo, hắn biết nơi này tuyệt không thể ở lâu, nếu còn để tên gia hỏa đó tiến vào sâu, ngay cả hắn cũng không thể bảo đảm cho sự an toàn của mình.

Bình Luận (0)
Comment