Bất quá nói đi thì nói lại, chính vì vậy mình mới có cơ hội tiếp xúc đến tiên duyên, quả nhiên là thiên mệnh ở ta.
Tổ An trầm tư, theo lý thuyết lấy tu vi của Tế Tửu, coi như ở thế giới này cũng không thể bừa bãi vô danh.
- Vị cô nương này và Bão Phác Tiên Quân đến tột cùng quan hệ thế nào? Vì sao hiểu đại mộ này như thế.
Triệu Hạo giả vờ trong lúc lơ đãng hỏi, vừa rồi sở dĩ chủ động tìm mấy người nói chuyện phiếm, chủ yếu là cảm thấy hứng thú với Cảnh Đằng.
- Ta chẳng qua là một gốc dây leo trong sơn dã, Tiên Quân có lần trùng hợp đi ngang qua, thuận tay điểm hóa.
Cảnh Đằng đáp, cái này không có gì phải giấu diếm, nói xong nàng nhìn về phía Tổ An.
- Vừa rồi nghe các ngươi nói chuyện, các ngươi giống như không phải người của thế giới này?
Tổ An do dự một chút, cuối cùng gật đầu nói.
- Không sai, chúng ta bởi vì một trận ngoài ý muốn, trong lúc vô tình cuốn vào bí cảnh này...
Nói xong lại đại thể giải thích cho nàng khái niệm của bí cảnh.
- Bí cảnh?
Trong mắt Cảnh Đằng mờ mịt, có điều rất nhanh lắc đầu.
- Trong mắt ta, thế giới này là chân thật, chưa hẳn chỉ là bí cảnh như ngươi nói. Hơn nữa nói không chừng ở trong mắt chúng ta, thế giới của các ngươi mới là bí cảnh.
Mọi người giật mình, bí cảnh trước kia hoặc là vết chân người thưa thớt, hoặc thời đại Thượng Cổ thất lạc mảnh nhỏ không gian, cho nên mọi người nhìn những bí cảnh kia có một loại cảm giác ưu việt, cho tới bây giờ không nghĩ tới bí cảnh cũng là thế giới chân thật.
Tổ An ngược lại càng dễ tiếp nhận, dù sao trước đó đi một số bí cảnh giống như thế giới hoàn toàn mới.
Triệu Hạo trầm giọng nói.
- Trong lịch sử, trên cơ bản chưa từng xảy ra sự tình như vậy, bí cảnh không phải tử địa chính là nhiều hung thú tồn tại, hơn nữa phạm vi có hạn, thế giới lớn như vậy, ta chưa từng nghe thấy. Loại bí cảnh này xuất hiện, hơn phân nửa đại biểu cho thiên địa dị biến, chẳng lẽ thế giới của chúng ta có biến hóa gì phát sinh mà ta không biết...
Tổ An rơi vào trầm tư, Triệu Hạo là cường giả đỉnh phong, lại là hoàng đế Nhân tộc, hắn nói trước đó không có chính là không có, nhưng gần đây ta đụng phải nhiều lần, chứng minh thiên địa xác thực có biến hóa, chẳng lẽ linh khí khôi phục?
- Về sau có phải các ngươi sẽ rời khỏi thế giới này không?
Âm thanh của Cảnh Đằng vang lên.
Tổ An ngẩng đầu, phát hiện đối phương đang ngưng mắt nhìn mình.
Chẳng biết tại sao Tổ An có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu nói.
- Không sai, chờ hoàn thành một số nhiệm vụ đặc biệt, chúng ta sẽ trở lại thế giới của mình.
- A.
Tuy Cảnh Đằng không nói gì, nhưng là người đều có thể nhìn ra nàng thất lạc.
Triệu Hạo thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ thầm tiểu tử Tổ An này là xuân dược hình người sao, sao đi đến chỗ nào cũng có thể thông đồng nữ nhân?
Trước đó để hắn tiến cung, nói không chừng là một sai lầm to lớn …
Ánh mắt của Thu Hồng Lệ đảo qua hai người, nghĩ thầm ta dễ dàng sao, thật khó lòng phòng bị.
Yến quan chủ, không phải ta không nỗ lực, mà là nữ nhân khác quá chủ động.
Đang muốn nói gì, bỗng nhiên Thu Hồng Lệ phát giác khác thường.
- Các ngươi có cảm thấy càng ngày càng nóng hay không?
Vừa rồi nói chuyện phiếm vẫn không cảm giác được, bây giờ trải qua nàng nhắc nhở, mọi người xác thực thấy có chút không đúng.
Phải biết loại đại mộ này quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, xem như ở trong mùa hè cũng sẽ cảm thấy băng lãnh như mùa đông, bây giờ lại có cảm giác nóng.
Hơn nữa bọn họ nhạy bén phát hiện, đường phía trước trở nên đỏ rực, căn bản không cần Thu Hồng Lệ dùng đèn lồng soi sáng.
- Phía trước Hỏa nguyên tố cực kỳ nồng đậm, thậm chí có một loại cảm giác cuồng bạo.
Triệu Hạo nhìn phía trước, ngữ khí ngược lại nhẹ nhõm bình thường.
Người khác tới đại mộ nguy cơ trùng trùng, nói không chừng cửu tử nhất sinh, nhưng lấy thực lực của hắn, hoàn toàn là đến du lịch.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là đừng đụng phải biến thái như Quỷ Vương...
Cảnh Đằng nhíu mày, thân là một dây leo, nàng trời sinh không thích lửa.
Đoàn người tiếp tục đi lên phía trước một đoạn thời gian, càng ngày càng nóng bức, thậm chí trong không khí dâng lên sóng nhiệt.
Nếu không phải mấy người đều là cao thủ, nhiệt độ cao nơi này đã đủ để bọn hắn bị nướng chín.
- Cảnh cô nương, chỉ có con đường này sao?
Thu Hồng Lệ nhịn không được hỏi, nơi này giống như địa ngục, thực không phải thể nghiệm tốt gì, hơn nữa địa phương nguyên tố cực đoan như vậy, bình thường sẽ có quái vật kinh khủng, nàng đã sinh ra cảm giác tim đập nhanh.
Cảnh Đằng lau mồ hôi ở trên thái dương.
- Phải.
Đúng lúc này, mấy người chuyển qua một ngã rẽ, trước mắt rộng mở trong sáng, mọi người rốt cuộc minh bạch ngọn nguồn nóng bức đến cùng tới từ đâu.
Chỉ thấy trước mắt là một ao nham tương to lớn, bên trong giống như nước sôi trào cuồn cuộn bốc lên.