Thần sắc Triệu Hạo lạnh lẽo.
- Lão hổ không phát uy, ngươi coi trẫm là mèo bệnh sao, ngay cả súc sinh ngươi cũng muốn tới khi dễ trẫm?
Vô địch nhiều năm, nhưng vừa rồi chật vật ở trước mặt Quỷ Vương như vậy, trong lòng của hắn đã sớm nín một bụng tà hỏa.
Lúc này cũng không nhịn được nữa, triệt để dẫn bạo.
Chỉ thấy hắn không tránh không né, trực tiếp vung quyền nghênh đón.
Oanh… tia lửa văng khắp nơi, thân thể khổng lồ của Địa Viêm Ma chấn động, hỏa diễm trên người ảm đạm đi không ít.
Trong mắt Triệu Hạo ẩn chứa sát cơ.
- Chết đi cho ta!
Cả người hắn bộc phát kim quang, loáng thoáng có hư ảnh to lớn hiện lên ở sau lưng, phối hợp thân thể vung quyền oanh đến trên đầu Địa Viêm Ma.
Ầm!
Không khí cũng sinh ra cảm giác vặn vẹo.
Địa Viêm Ma lung la lung lay lùi lại mấy bước, ngay sau đó toàn thân vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành vô số dung nham rơi vào ao nham tương.
Đám người Tổ An trừng to mắt, Địa Viêm Ma khủng bố kia lại bị miểu sát?
Mặc dù biết Triệu Hạo rất mạnh, nhưng không nghĩ tới sẽ mạnh như vậy.
Trước đó nhìn thấy hắn thua ở trong tay Quỷ Vương, khó tránh khỏi sinh ra ý khinh thường.
Nhưng trong chớp mắt này, bọn họ mới tỉnh ngộ lại, gia hỏa này là tồn tại vô địch khắp thiên hạ, trấn áp Yêu, Nhân hai tộc không biết bao nhiêu năm.
Thần sắc của Tổ An càng ngưng trọng, tựa hồ chiến lực của đối phương mạnh hơn lúc ở tế đàn Tử Sơn mấy phần.
Triệu Hạo cũng có chút hối hận, vừa rồi tức giận, nên toàn lực xuất thủ một lần, bỗng dưng gây nên tiểu tử Tổ An kia cảnh giác.
Có điều rất nhanh hắn thoải mái, cho đối phương biết lại thế nào, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy mưu kế đều là truyện cười mà thôi.
- Được rồi, quái vật đã trừ, các ngươi có thể tới.
Triệu Hạo thản nhiên nói.
Lúc này Cảnh Đằng lại biến sắc.
- Không, nó còn sống!
Vừa dứt lời, hai sợi roi dài do hỏa diễm hình thành đột nhiên từ phía dưới bắn ra, trong nháy mắt quấn chặt lấy hai chân Triệu Hạo.
Có lẽ là hấp thụ giáo huấn lần trước, lần này vận dụng hai hỏa liên, đồng thời lực kéo cực mạnh.
Triệu Hạo nghĩ đã giải quyết đối phương, bất ngờ không đề phòng, nên bị đối phương kéo vào trong dung nham.
Hắn nỗ lực từ bên trong tránh ra, kết quả một giây sau vô số dung nham giống như biển gầm đánh tới, triệt để bao phủ ở bên trong.
Dung nham vốn khuấy động an tĩnh lại, hết thảy khôi phục bình thường, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhìn Triệu Hạo từ đầu đến cuối không có ló đầu ra, đám người Tổ An đưa mắt nhìn nhau, vừa rồi còn khiếp sợ Triệu Hạo cường đại, kết quả liền ngủm?
Bất quá Tổ An rất hiểu Triệu Hạo, lấy tu vi của hắn, làm sao có khả năng dễ dàng chết ở chỗ này như vậy.
Quả nhiên, thời gian nháy mắt, dung nham lại mãnh liệt lên, dường như bên trong đang tiến hành đọ sức kịch liệt.
Lại qua mấy hơi, dung nham triệt để tách ra, một bóng người phóng lên trời, không phải Triệu Hạo thì là ai.
Mà Địa Viêm Ma to lớn thì bị kéo vỡ thành hai mảnh, sau đó lần nữa hóa thành dung nham, hoàn toàn biến mất.
Lần này Triệu Hạo không có khinh thường, mà bay thẳng trở về, bộ dáng rất chật vật, búi tóc rối tung, chòm râu có không ít dấu vết đốt cháy khét.
Ngay cả y phục cũng bị thiêu ra mấy cái hang lớn, thịt lộ rõ ràng.
Trong không khí ẩn ẩn còn có thể ngửi được mùi thịt cháy...
Xấu hổ!
Bây giờ trong lòng Triệu Hạo chỉ còn lại hai chữ kia, đời này hắn uy phong lẫm liệt, chưa bao giờ ăn thua thiệt lớn như thế, ở trước mặt mấy tiểu bối chật vật như thế.
Bất quá trong lòng đám người Tổ An lại bội phục, bị Địa Viêm Ma kéo vào trong dung nham, hắn không chỉ không chết, hơn nữa còn có thể phản sát đối phương, trả giá chỉ là quần áo cháy chút mà thôi, thậm chí tổng thể y phục còn hoàn hảo, hiển nhiên là nguyên khí hộ thể ngăn cách những dung nham kia.
- Khụ khụ!
Triệu Hạo hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn dung nham.
Chỉ thấy những dung nham kia lăn lộn sôi trào, rất nhanh lại hình thành một quái vật to lớn, Địa Viêm Ma phục sinh lần nữa!
Thu Hồng Lệ sợ hãi nói.
- Quái vật này bất tử sao?
Triệu Hạo cũng cau mày, tuy hắn mạnh hơn quái vật kia, nhưng đối phương cũng có thể tạo thành uy hiếp nhất định với mình, mấu chốt là nó có thân thể bất tử, mỗi lần đều nhanh chóng khôi phục, mà mình hoặc nhiều hoặc ít sẽ tiêu hao một chút, cứ kéo dài tình huống như thế, nói không chừng mình sẽ bị nó mài chết.
Đặc biệt là Quỷ Vương kia núp trong bóng tối, mình còn phải lưu lại tinh lực đối phó hắn mới được.
Bỗng nhiên Cảnh Đằng ôm đầu, tựa hồ có chút đau đầu.
Tổ An giật mình.
- Có phải ngươi nhớ ra cái gì hay không?
Cảnh Đằng ân một tiếng, nhìn quái vật kia nói.
- Chỉ cần dung nham này vẫn còn, Địa Viêm Ma kia có thể khôi phục vô hạn.
Mấy người khẽ nhíu mày, dung nham phương viên mấy trăm trượng, phía dưới không biết sâu bao nhiêu, nhiều dung nham như vậy, làm sao hủy được.