Bất quá nhìn thế nào cũng giống đồ dùng sinh hoạt thường ngày, mặt khác trong góc còn có một số binh khí.
Nhìn ra được không ít binh khí đều là thượng phẩm, nhưng Tổ An và Triệu Hạo đều có binh khí Thần cấp, những binh khí kia tuy sắc bén, nhưng ngay cả Thiên cấp cũng không có, chỉ là một đống binh khí Địa cấp mà thôi, đối với người bình thường mà nói đúng là vật trân quý, nhưng đối với mấy người giữa sân, lại không ai động tâm.
Thậm chí Tổ An hồ nghi, đường đường Tiên Quân, sao lại dùng binh khí bình thường như thế?
Đúng lúc này, Triệu Hạo tay mắt lanh lẹ, lăng không nhiếp một cái, tóm một cái đan lô vào tay, bên trong truyền đến thanh âm nhấp nhô, hiển nhiên là chứa đan dược.
- Vừa rồi cho các ngươi Phần Hồn Hỏa Tinh, hiện tại ta lấy thứ này, không tính quá phận chứ.
Thần niệm của Triệu Hạo đã thăm dò vào đan lô, bên trong có ba viên thuốc, mỗi một viên đều tản ra mùi thơm nồng đậm, ngay cả thần hồn của hắn cũng được tẩm bổ, hiển nhiên mấy viên thuốc này đều là cực phẩm.
Mà toàn bộ quan tài nồng nặc mùi thuốc, cũng là do lò luyện đan này phát ra, đan dược có thể được Tiên Nhân lấy ra chôn cùng, làm sao có khả năng là phàm phẩm?
Nói không chừng đây chính là tiên đan trong truyền thuyết!
Vừa nghĩ tới mình rất có thể sẽ trường sinh bất tử, da mặt Triệu Hạo co rúm, ức chế không nổi vẻ vui mừng.
Hắn vốn vô địch thiên hạ, nhưng bây giờ đại nạn sắp tới, một mực tìm kiếm phương pháp trường sinh bất tử, rốt cục có cơ hội, hắn làm sao không kích động?
Đương nhiên bây giờ không tiện lập tức ăn, đợi lát nữa tìm chỗ an toàn, lại chậm rãi tiêu hóa.
Tổ An nhíu mày:
- Trong lò đan không chỉ một viên, ngươi lấy một viên không được sao, cái khác chia cho chúng ta một chút.
Thực ra trong lòng hắn không cho rằng đan dược kia trân quý cỡ nào, dù sao chỉ đặt ở giữa quan tài, không phải đặt ở trong quan.
Hơn nữa thuốc này không khỏi quá thơm, phát ra mùi thơm như vậy, hơn nữa còn nhiều năm, dược tính sớm đã tiêu hao bảy tám phần.
Đương nhiên càng mấu chốt là, vừa rồi Cảnh Đằng còn không lộ ra dấu vết nháy mắt cho hắn, chứng minh đan dược này không phải tiên đan trong truyền thuyết.
Triệu Hạo kích động như vậy, chủ yếu là quan tâm quá sẽ bị loạn, hắn quá muốn Trường Sinh Bất Tử Dược, cho nên dù có một chút khả năng, hắn cũng sẽ nghĩ tới phương diện kia.
- Các ngươi còn trẻ, lấy đan dược này cũng không có tác dụng, về sau còn nhiều cơ hội, hơn nữa nghiêm ngặt nói ra, đan dược này chưa chắc trân quý bằng Phần Hồn Hỏa Tinh trước đó.
Triệu Hạo đương nhiên sẽ không cho.
- Đã trân quý như vậy, không bằng chúng ta đổi?
Tổ An cười lạnh nói.
- Đổi thì không cần.
Triệu Hạo mỉm cười.
- Không bằng phía sau có đồ vật, ta để cho các ngươi chọn trước.
Dù sao nếu thật có thần vật đặc biệt, mình nói cái gì cũng sẽ cướp đến tay, hiện tại là cho đối phương chút hi vọng mà thôi.
Lúc này Tổ An mới dựa thế coi như thôi, dù sao lần này cũng là tay không bắt sói, đan dược kia không có tác dụng quá lớn, đổi lấy một cái hứa hẹn của Triệu Hạo cũng tốt.
Tuy biết đụng phải thứ tốt chính thức, đối phương không có khả năng nhường cho, nhưng nếu như Phần Hồn Hỏa Tinh, Triệu Hạo không cần cấp bách, thì sẽ không lập tức trở mặt.
Tiếp xuống ánh mắt mấy người rơi vào trên quan tài, thấy Cảnh Đằng đưa tay tới, Thu Hồng Lệ nhịn không được nuốt nước miếng:
- Quấy rầy hắn yên nghỉ như vậy, có phải không tốt lắm hay không?
Ngay cả Triệu Hạo cũng cảnh giác, địa phương khác không có cấm chế thì thôi, nhưng vật trọng yếu như quan tài, làm sao có thể không có, chẳng lẽ Bão Phác Tiên Quân không sợ thi thể của mình bị người đến sau làm bẩn.
Cảnh Đằng lắc đầu:
- Không sao.
Sau đó đẩy nắp quan tài ra, mọi người ẩn ẩn nhìn thấy một ánh lửa, trong lòng không khỏi giật mình, trong quan tài sao lại có lửa?
Theo nắp quan tài chậm rãi đẩy ra, mấy người rốt cục thấy rõ ánh lửa kia là cái gì.
Chỉ thấy một ngọn lửa yên tĩnh trôi nổi ở vị trí đầu quan tài, loáng thoáng nhìn thấy trong ngọn lửa có một đoạn nhỏ bấc đèn.
Thế nhưng không có thân đèn, cũng không có dầu thắp, đồng thời quan tài là không gian bịt kín, theo lý thuyết không khí rất ít.
Nhưng tựa hồ ngọn lửa này một mực thiêu đốt.
Tổ An nghĩ thầm quan tài của Newton cũng sắp ép không được!
Mặc dù biết thế giới tu hành có rất nhiều sự tình thần kỳ, không thể lấy góc độ khoa học kiếp trước đến lý giải, nhưng một màn trước mắt vẫn quá bất hợp lí.
Thu Hồng Lệ nhìn mà trong lòng hơi động, nàng là Quang hệ, lại dùng Trường Tín Cung Đăng, ngọn lửa thần kỳ này để cho nàng có cảm giác tâm huyết dâng trào, phảng phất như một đồ vật cực kỳ trọng yếu với mình.
Lúc này Cảnh Đằng đã triệt để đẩy nắp quan tài, chỉ thấy ngọn lửa kia tản ra từng tia quang mang nhu hòa, chiếu rõ ràng không gian trong quan tài.
Một lão giả yên tĩnh nằm bên trong, đỉnh đầu ghim bảy cái tinh quan, mặc đạo bào màu trắng, tuy nhắm hai mắt, nhưng cả người có một loại cảm giác tiên phong đạo cốt.