Thấy nàng và Tổ An ở nơi đó nói chuyện phiếm, mình thì ở một bên làm đèn chiếu sáng, Thu Hồng Lệ cảm thấy mình thật ngốc.
- Tranh giành tình nhân nhàm chán.
Triệu Hạo thân là người từng trải, tự nhiên liếc liền nhìn ra trạng thái quỷ dị giữa ba người, chỉ cảm thấy nhàm chán.
Chờ bọn hắn lớn tuổi chút, sẽ rõ ràng mình ấu trĩ như thế nào, tình ái gì đó căn bản là mây khói thoảng qua, sức mạnh vô thượng mới là đồ vật trọng yếu nhất.
Nghĩ tới đây ánh mắt hắn lộ ra vẻ kiên nghị, đi thẳng tới trước quan tài, sau đó quỳ xuống cung kính dập đầu.
Phanh phanh phanh!
Đám người Tổ An vốn đang nói chuyện phiếm, nghe được thanh âm này thì giật mình, còn tưởng là động đất.
Nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Triệu Hạo thành kính dập đầu với Bão Phác Tiên Quân.
Tổ An.
- ...
Thu Hồng Lệ.
- ...
Cảnh Đằng.
- ...
Thu Hồng Lệ mỉm cười trừng Tổ An một cái, đều là gia hỏa này lừa dối.
Thần sắc của Tổ An cũng cổ quái, vừa rồi chỉ thuận miệng nói, ai ngờ gia hỏa này lại tưởng thật?
Đáng tiếc thế giới này không thể quay phim, bằng không ghi lại đoạn này về Đại Chu triều phát sóng, hiệu quả khẳng định kinh người.
Trong đầu vang lên thanh âm của Mị Ly.
- Thật sự là muốn trường sinh muốn điên, đệ nhất cường giả lại nguyện ý dập đầu như vậy.
Trong giọng nói tràn ngập mỉa mai.
Trong lòng Tổ An hơi động, thừa cơ hỏi thăm.
- Hoàng hậu sư phụ, ngươi kiến thức rộng rãi, Bão Phác Tiên Quân này đến cùng là chuyện gì xảy ra, đã thành Tiên, tại sao lại có thi thể ở chỗ này?
- Chuyện này có gì kỳ quái, Tiên Nhân chỉ là tồn tại càng cường đại mà thôi, thọ mệnh của bọn họ cao hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, có thể sống mấy ngàn, hơn vạn ngàn năm, ở trong mắt người bình thường, bọn họ là trường sinh bất tử, nhưng Tiên Nhân lại biết không phải chuyện như vậy.
Mị Ly đáp.
- Ngươi nói đây là thi thể của Bão Phác Tiên Quân chết sau khi thành Tiên?
Tổ An giật nảy cả mình, mới đầu tất cả mọi người suy đoán đây là xác phàm hắn lưu lại nhân gian, thành Tiên phi thăng, không cần thân thể phàm thai, dù sao mọi người không biết phi thăng là chuyện gì xảy ra, chỉ có thể suy đoán như vậy.
- Không giống, thi thể này không có uy áp mạnh mẽ của Tiên thân, nếu thật là Tiên thân ở chỗ này, các ngươi cách gần như vậy, sớm đã bị Tiên uy làm đến toàn thân nổ tung sụp đổ.
Trong giọng nói của Mị Ly cũng có chút nghi hoặc.
- Bất quá trong thi thể này tựa hồ ẩn chứa một cỗ lực lượng, nói không chừng là hậu thủ mà Cảnh Đằng đoán.
- Thì ra là thế.
Tổ An gật đầu, bỗng nhiên trong lòng hơi động.
- Chờ chút, ta nhớ ngươi từng nói, vào niên đại của ngươi, cường đại như Doanh Chính, cũng không thể thành Tiên, vì sao ngươi biết nhiều sự tình của Tiên Nhân như vậy?
- Ta... Ta phỏng đoán không được sao.
Đột nhiên Mị Ly có chút bối rối.
- Ngươi quên lúc trước ta là nhân viên quản lý thư viện của Đại Tần Triều, thông hiểu tri thức các giới, hiểu biết nhiều cũng không kỳ quái.
Tổ An nghĩ nghĩ thấy cũng có đạo lý, nên không hoài nghi, còn muốn hỏi nàng có biết Bão Phác Tiên Quân lưu lại hậu thủ làm sao kích phát không.
Lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng cười âm lãnh.
- Ha ha ha, ta còn tưởng các ngươi đang làm gì, nguyên lai ở chỗ này dập đầu, nói đến ngươi cũng coi như cường giả, đầu gối không khỏi quá mềm rồi, lúc này cầu thần bái phật có phải đã trể không?
Mọi người giật mình, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy một đoàn hắc vụ bọc lấy vô số đầu lâu tiến đến, rất nhanh liền vây quanh mộ thất, không phải Quỷ Vương thì là ai.
Đồng thời còn có sáu quỷ vật hình thù kỳ quái, trên thân từng người đều tản mát ra khí tức cường đại, tương tự Ngọa Long Phượng Sồ trước đó, hẳn là sáu đại Quỷ Tướng còn lại.
Trong lòng mọi người trầm xuống, không nghĩ tới Quỷ Vương truy đến nơi đây nhanh như vậy, mà Cảnh Đằng nói cấm chế đối phó Quỷ Vương còn không có bất kỳ manh mối gì.
Triệu Hạo vội vàng từ dưới đất bò dậy, dù hắn trải qua mưa to gió lớn, lúc này trên mặt cũng nóng lên, dù sao bị nhiều người và Quỷ nhìn thấy mình chổng mông lên quỳ bái một người chết, thật sự là quá mất mặt.
Giữa không trung lần nữa ngưng tụ ra mặt quỷ to lớn, hắn nhìn chằm chằm Bão Phác Tiên Quân trong quan tài, nhịn không được cảm thán nói.
- Không nghĩ tới đệ nhất Tiên Quân, chết cũng chỉ có thể yên tĩnh nằm ở chỗ này.
Cảnh Đằng cau mày.
- Thời điểm Tiên Quân còn sống, vì sao ngươi không dám nói ra câu này?
Quỷ Vương cười lạnh.
- Chết chính là chết, hơn nữa hiện tại ngươi cũng phải chết.
Vừa dứt lời, hai con mắt Quỷ Vương bắn ra một tia xạ tuyến trắng bệch, bình thường mà nói, loại thời điểm này tất cả mọi người sẽ đấu võ mồm một chút, ai cũng không ngờ tới hắn lại không có dấu hiệu nào động thủ.
Bởi vì lúc này Thu Hồng Lệ và Cảnh Đằng đứng chung một chỗ, hai đạo xạ tuyến một trái một phải bắn về phía các nàng, tốc độ quá nhanh, hai người căn bản không kịp phản ứng.