Lúc này lại một trận pháp màu xanh lam gia trì, là Tạ Đạo Uẩn đang giúp đỡ.
Rất nhanh chư nữ cũng kịp phản ứng, tuy bọn họ không am hiểu trận pháp giống Tạ Đạo Uẩn, có thể trực tiếp giúp Cảnh Đằng, nhưng có thể thi triển tuyệt kỹ oanh kích dư âm xung quanh, giảm bớt áp lực cho Cảnh Đằng.
Sau khi chư nữ ổn định lại, còn không kịp vui mừng, đã khẩn trương nhìn về trung tâm chiến trường, muốn nhìn Tổ An phải chăng bình an.
Quang mang tán đi, Tổ An lấy kiếm đâm đất, quỳ một chân trên đất, miệng thở hổn hển, hiển nhiên là tiêu hao quá lớn, ngay cả đứng cũng có chút khó khăn.
Trên thân thể cháy đen một mảnh, thỉnh thoảng còn có lôi quang sót lại vờn quanh, phía trên toát ra từng tia nhiệt khí, thậm chí trong không khí ẩn ẩn ngửi được mùi thịt cháy.
Nhưng lúc này hai mắt hắn lại sáng ngời, hiển nhiên những thương thế này không đáng lo ngại.
Bên kia, Tôn Ân lại thảm hơn rất nhiều, lúc này trước ngực hắn có một vết thương khủng bố, loáng thoáng thấy được nội tạng bên trong.
- Rất tốt, lại có thể bức ta đến nước này, ngươi đủ để tự ngạo. Bất quá ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai.
Tôn Ân nghiến răng nghiến lợi, tế ra Thiên Tâm Đô Công Lục, hắn muốn mời anh linh am hiểu cận chiến, lấy hình thái mạnh nhất đối phó Tổ An.
Lúc này hắn không còn coi Tổ An là hậu bối trẻ tuổi, mà là một địch nhân đồng cấp.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên toàn thân hắn chấn động, trước ngực bất ngờ xuất hiện một bàn tay máu me đầm đìa, trong bàn tay vừa vặn nắm trái tim của hắn.
Hắn cứng ngắc quay đầu.
- Là ngươi?
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, chỉ thấy một bóng người cháy đen đứng ở sau lưng Tôn Ân, thừa dịp lực chú ý của hắn đều ở trên người Tổ An, cho hắn một kích trí mạng.
Mà bóng người cháy đen kia lại là Tang Ngạo trước đó bị lôi đình đánh chết.
Cái này làm sao có thể?
Không chỉ đám người Tổ An, ngay cả Tôn Ân cũng nghĩ không thông:
- Không có khả năng, vừa rồi ta kiểm tra qua, ngươi rõ ràng đã chết, những bí thuật giả chết kia không có khả năng giấu giếm được ta!
Tổ An âm thầm gật đầu, chính vì vừa rồi Tôn Ân kiểm tra qua, mọi người mới tin tưởng Tang Ngạo đã chết, dù sao lấy tu vi của Tôn Ân, khoảng cách gần cẩn thận kiểm tra, làm sao có khả năng không đoán được đối phương là chết thật hay giả chết.
Dù Quy Tức Công như Vi Tác, cũng không cách nào giấu diếm được Tôn Ân kiểm tra.
Tang Ngạo nhếch miệng cười lạnh, ở dưới gương mặt cháy đen phụ trợ, càng có vẻ hàm răng trắng noãn:
- Mỗi người đều có bí mật, không phải sao?
Hiển nhiên là không có ý định nói cho hắn biết nguyên nhân.
Trên mặt Tôn Ân có chút không cam lòng, ngón tay chậm rãi nâng lên, tựa hồ bắt pháp quyết gì.
Tang Ngạo chú ý tới một màn này, nhưng không để bụng:
- Tôn Ân a Tôn Ân, ngươi anh hùng cả đời, nhưng năm đó ngã ở trong tay ta, bây giờ vẫn ngã ở trong tay ta, ngươi đã định trước chơi không lại ta.
Vừa dứt lời, tay hắn nắm chặt, phanh… trái tim bị bóp nát.
Tôn Ân phun ra một ngụm máu tươi, cả người giãy dụa vài cái, cuối cùng cúi đầu, triệt để tuyệt khí.
Trong mộ thất, tất cả mọi người trợn tròn mắt, không nghĩ đến nhất đại kiêu hùng, lại sẽ nuốt hận như thế.
Vân Gian Nguyệt và Tạ Đạo Uẩn không khỏi có chút thương cảm, dọc theo con đường này, mặc dù các nàng là con tin của đối phương, nhưng đối phương không có làm khó các nàng, ngược lại nói chuyện phiếm còn có chút hợp ý, nếu không phải trận doanh thù địch, nói không chừng bỏ chút thời gian, còn có thể trở thành bằng hữu.
Chỉ thấy Tang Ngạo nhét trái tim vào trong miệng, rất nhanh vang lên thanh âm nhấm nuốt, hắn thỏa mãn nói:
- Trái tim của cường giả, là ngon như vậy.
Mọi người biến sắc, Tổ An cảnh giác theo dõi hắn, đồng thời lại nhịn không được liếc nhìn Cảnh Đằng, giữa sân quen thuộc Tang Ngạo nhất không ai qua được Cảnh Đằng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Trong mắt Cảnh Đằng tràn đầy mờ mịt, ghét bỏ nhìn Tang Ngạo:
- Ngươi rốt cuộc là thứ gì?
Tang Ngạo cười cười:
- Ta là Tang Ngạo, Đằng Đằng, ngươi nhanh như vậy đã không biết ta?
Không biết có phải do thôn phệ tinh huyết của Tôn Ân hay không, lúc nói chuyện, những da thịt cháy đen trên người dần dần tróc ra, lấy tốc độ mắt trần có thể thấy sinh trưởng thịt mới.
Cũng không lâu lắm, vết cháy đen hoàn toàn tán đi, lần nữa khôi phục bộ dáng Tang Ngạo trước đó, không đúng, nhìn dường như càng tuổi trẻ.
Hắn nhìn về phía Tổ An:
- Nói đến còn phải cám ơn ngươi, bằng không ta không có cơ hội giết chết hắn dễ dàng như vậy.
Thực lực của Tôn Ân rất mạnh, chính diện giao thủ, hươu chết vào tay ai còn nói không chừng.
Trong lòng Tổ An khó chịu, mình một mực nghĩ ngồi thu ngư ông chi lợi, kết quả lại thành trai cò?
Có điều hắn không biểu hiện ra ngoài, ngược lại cười nói:
- Nói như vậy, chúng ta là chiến hữu kề vai chiến đấu nha, bây giờ đại địch đã trừ, vậy ai về nhà nấy, giải tán đi.