Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 335 - Chương 335: Trấn Hồn Đại Ấn

Chương 335: Trấn Hồn Đại Ấn Chương 335: Trấn Hồn Đại Ấn

Nhưng thế thì có ích lợi gì, năng lực hắn rất muốn lại vẫn không có.

- Thứ ngươi cho ta ăn là gì thế.

Thanh âm nhu hòa êm tai của Sở Sơ Nhan truyền đến, vừa rồi phương tâm là một mảng hỗn loạn, nàng theo bản năng nuốt vào lá cây mà đối phương nhét tới bên miệng, cánh hoa Vô Tung Huyễn Liên mát rượi còn có một cỗ lực lượng ôn hòa kỳ dị chảy khắp toàn thân, khiến nàng lập tức cảm nhận được hoa này nhất định không phải phàm vật.

Tuy hiện giờ nguyên mạch của nàng vẫn bị hủy hết, nhưng thương thế trong thân thể lại đang khôi phục với tốc độ cực kỳ khoa trương, nàng thậm chí lờ mờ có một loại cảm giác, qua mấy năm nữa chậm rãi tu dưỡng, nói không chừng kinh mạch đã đứt có khả năng liền lại.

Tuy đến lúc đó một thân tu vi bị phế hết, thậm chí hành động cũng không linh hoạt được như người thường, nhưng vẫn tốt hơn là cả đời nằm liệt trên giường.

- Ở trong địa cung này cơ duyên xảo hợp phát hiện một gốc linh dược, nhìn thấy ngươi sắp tắt thở, liền cho ngươi ăn.

Tổ An không phải loại người làm chuyện tốt không lưu danh, nhưng lúc này nói ra tên của Vô Tung Huyễn Liên khó tránh khỏi có cái hiềm tranh công, huống chi hiện tại hắn hơn buồn muốn chết, căn bản không muốn nhắc tới cái tên này nữa.

Tổ An bỗng nhiên ý thức được, vì sao một mực không nghe thấy thanh âm của nữ nhân thần bí đó nữa.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng rít gào phẫn nộ:

- Là ai, dám động tới Vô Tung Huyễn Liên của bản tướng quân!

Đến từ tướng quân cương thi Chương Hàm, điểm nộ khí +999!

Chương Hàm?

Tổ An sửng sốt, tên này sao có chút quen tai?

Có điều hắn lại không rảnh để nhớ, vừa rồi những binh lính cương thi đó hắn đã không đối phó được, hiện tại lại tới một tướng quân cương thi, chỉ là uy thế trong thanh âm đã biết người này tuyệt đối không phải mình có thể trêu vào.

Lúc trước hắn còn lấy làm lạ, vì sao vừa rồi mình lại hái được Vô Tung Huyễn Liên dễ dàng như vậy, theo lý thuyết thì ở gần loại thiên tài địa bảo này chắc có dị thú thủ hộ mới đúng.

Hiện tại tên gia hỏa thủ hộ quả nhiên tới rồi!

Hắn ôm lấy Sở Sơ Nhan muốn chạy, đáng tiếc tốc độ của đối phương quá nhanh, hắn căn bản không kịp chạy.

Một đạo sương khói màu đen dâng lên, một tướng quân giáp đen cưỡi ngựa chậm rãi đi ra.

Sau khi nó đi ra nhìn quét một vòng, cuối cùng lườm những tượng binh mã ở bên cạnh một cái:

- Vì sao các ngươi không ngăn cản kẻ xâm nhập?

Các tượng binh mã:

- ...

Chúng ta cũng rất ủy khuất mà, tia sáng đáng sợ trong tay trong tay chiếu một cái là chúng ta bay màu rồi.

Lúc này Tổ An cũng chú ý thấy tướng quân giáp đen xách Kiều Tuyết Doanh, nhìn thấy bộ dạng đờ đẫn của nàng, thầm nghĩ không phải là bị chơi hỏng rồi chứ.

Đúng rồi, sao không nhìn thấy Nhật Bỉ huynh, chẳng lẽ đã bị giết rồi à?

Vì sao tướng quân giáp đen này lại không giết Kiều Tuyết Doanh, chẳng lẽ cương thi cũng háo sắc à?

Tổ An cũng có chút bội phục mình, đến thời khắc sinh tử thế này rồi không ngờ vẫn còn tâm tình nghĩ tới những cái loạn thất bát tao này.

Ánh mắt tướng quân giáp đen đó chuyển qua trên người bọn họ, sau đó nhìn về phía hồ nước phía sau, lập tức kinh hãi:

- Không.

Thân hình lóe lên, cơ hồ là trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh bọn họ, nhìn Vô Tung Huyễn Liên đã không cánh mà bay trong đầm nước, cả người đều run rẩy:

- Các ngươi không ngờ... Không ngờ hái được rồi, có biết các ngươi đã gây ra họa thế nào không?

Đến từ tướng quân cương thi Chương Hàm, điểm nộ khí +1024!

Hiện tại Tổ An cũng cảm nhận được thống khổ của bọn Kiều Tuyết Doanh vừa rồi, uy áp cường đại đó khiến hắn sắp không thở nổi.

Vốn vừa rồi mới đề thăng một phẩm cấp, hắn đang có chút lòng tin tăng mạnh, nhưng thực tại tàn khốc lập tức lại hắt cho hắn một chậu nước lạnh.

Hắn biết rõ thực lực của hai bên chênh lệch quá xa, chỉ có hy vọng vào Đèn Pin Thần Kỳ trong tay, cắn đầu lưỡi khiến mình tỉnh táo lại, vội vàng cầm lấy đèn pin chiếu về phía đối phương.

Chú ý thấy bạch quang trong tay hắn, tướng quân giáp đen ồ một tiếng, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh, tốc độ ánh sáng mặc dù nhanh, nhưng tốc độ di động tay của Tổ An lại không nhanh, nó muốn tránh được cũng không phải việc khó.

Cảm thấy đối phương đi tới bên cạnh mình, Tổ An kinh hãi, vội vàng muốn thay đổi phương hướng đèn pin, đáng tiếc khuỷu tay tê dại, đèn pin rời tay bay đến trong đầm nước bên cạnh, không biết có phải do vào nước hay không, tia sáng rất nhanh liền biến mất.

Tổ An thầm lấy làm may mắn, may mà vừa rồi thu hồi thứ này vào không gian bàn phím, nếu không rơi xuống thì thực sự là đau lòng muốn chết.

Hắn biết với chênh lệch giữa hai bên, cho dù có lại lấy ra đèn pin cũng không thể gây thương tổn tới đối phương mảy may, ngược lại còn có thể bại lộ bí mật của mình, dứt khoát giả vờ như đèn pin thật sự rơi vào trong nước.

- Vô Tung Huyễn Liên ở đâu, giao ra!

Tướng quân giáp đen vươn tay ra, lạnh lùng nhìn hai người Tổ An, về phần Kiều Tuyết Doanh, sớm đã bị ném sáng một bên, không hề nhúc nhích.

Tổ An nuốt nuốt nước miếng, có chút cứng ngắc nói:

- Liên gì, ta không thấy.

Đồng thời trong lòng thầm mắng nữ nhân thần bí vừa rồi đến ngắc ngoải, vì sao nàng không nhắc nhở ta là có tên gia hỏa lợi hại như vậy canh giữ ở đây, bằng không ta đã sớm chạy rồi.

Đợi đã, nàng cố ý dẫn ta đến đây, hiện tại lại biến mất, rốt cuộc là có chủ ý gì?

Nghe thấy hắn trả lời, tướng quân giáp đen đó nặng nề hừ một tiếng, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên mũi ngửi ngửi, nhìn về phía Sở Sơ Nhan trong lòng hắn:

- Không ngờ ngươi lại ăn nó rồi!

Bình Luận (0)
Comment