Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 337 - Chương 337: Ta, Tần Thủy Hoàng, Thu Tiền!

Chương 337: Ta, Tần Thủy Hoàng, Thu Tiền! Chương 337: Ta, Tần Thủy Hoàng, Thu Tiền!

- Ngươi đang nghĩ gì thế?

Lúc này bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Kiều Tuyết Doanh.

Tổ An quay đầu lại nhìn, phát hiện Kiều Tuyết Doanh đang trợn mắt nhìn mình:

- Ơ, ngươi chưa chết à?

Kiều Tuyết Doanh:

- ...

Sao người này lại đáng ghét, như vậy vừa mở miệng đã khiến người ta muốn đánh hắn rồi.

Có điều hiện tại với tình trạng này của nàng đã không thể tức giận được nữa.

- Vì sao ngươi lại tặng Vô Tung Huyễn Liên cho tiểu thư?

Nàng không nhịn được hỏi.

- Nàng là lão bà của ta, chẳng lẽ ta có thể mắt trơ mắt nhìn nàng chết à.

Tổ An hừ một tiếng.

Kiều Tuyết Doanh trầm giọng nói:

- Người khác không biết thì cũng thôi, chẳng lẽ ta lại không biết quan hệ của hai người các ngươi à, các ngươi nào có phải là vợ chồng.

- Ngươi đừng nói nữa.

Tổ An hít một hơi lạnh.

- Vốn ta đã có chút hối hận, kết quả ngươi càng nói ta càng đau lòng, có phải ngươi cố ý chọc giận ta không.

Trên mặt Kiều Tuyết Doanh hiện lên một nụ cười:

- Thế này mới phù hợp với tính tình trước kia của ngươi.

Trước kia nàng thấy bộ dạng vô lại này của đối phương rất đáng ghét, hiện tại lại cảm thấy hắn rất chân thật, không có nhiều thứ giả dối.

Nghĩ đến Thạch Côn, sắc mặt nàng lại buồn bã.

Lúc này hai người đã bị áp giải tới trên đài tròn.

- Lão bà!

- Tiểu thư!

Nhìn thấy Sở Sơ Nhan nằm trên thạch đài, hai người đều lo lắng kêu lên.

- Ta... Ta không sao...

Sở Sơ Nhan yếu ớt đáp, có điều nàng cũng biết, hiện tại không sao, đợi lát nữa thì khó nói.

Lúc này Tổ An mới có cơ hội quan sát nơi này, phát hiện nơi này rất giống loại tế đàn nhìn thấy trong TV đời trước, trên mặt đất có rất nhiều phù văn quỷ dị, chính giữa chính là thạch đài mà Sở Sơ Nhan nằm, bên cạnh nàng còn có rất nhiều chai lọ, không biết đựng gì.

Ngoài ra có chín cột lớn xung quanh đài tròn, trên mỗi một cây cột đều khắc một con rộng vờn quanh, ngay cả vảy cũng được khắc rất sống động, đã thế còn chính là loại rồng phương đông trong thần thoại.

Tổ An và Kiều Tuyết Doanh thì bị trói trên hai cột đá.

Tướng lãnh giáp đen rút ra một thanh đao, bước về phía hai người:

- Trước tiên dùng máu tươi của các ngươi để làm ấm tế đàn, lần này các ngươi ai trước?

Nghe thấy lời nói của tướng quân giáp đen, Tổ An không hề nghĩ ngợi, chỉ vào Kiều Tuyết Doanh ở bên kia:

- Nàng, để nàng trước đi.

Kiều Tuyết Doanh:

- ...

- Bản cô nương đúng là phải cám ơn ngươi!

Kiều Tuyết Doanh hung hăng lườm hắn một cái.

- Ngươi không phải nữ nhân của ta, việc gì ta phải che chở cho ngươi, hơn nữa, chúng ta vốn chính là cừu nhân, lúc này không bỏ đá xuống giếng thì còn chờ lúc nào?

Tổ An không hề có một chút ngượng ngùng.

Kiều Tuyết Doanh thở dài một hơi:

- Không sai, người quả thật không cần thiết phải che chở cho ta.

Tổ An làm ra biểu cảm như gặp quỷ:

- Ta không nghe lầm chứ, không ngờ ngươi lại phá lệ đồng ý với lời nói của ta?

Kiều Tuyết Doanh trợn mắt lên:

- Ngươi nói xem ngươi có phải đê tiện không? Đồng ý với lời nói của ngươi thì ngươi ngược lại không quen, chẳng lẽ cứ phải mỗi lần ta đều phản đối ngươi thì ngươi mới vui à?

Sở Sơ Nhan nằm trên thạch đài ở giữa bật cười, hai người này mỗi lần vừa thấy mặt đều cãi nhau ầm ĩ, quả thật là một đôi oan gia hoan hỉ.

Tướng quân giáp đen nhìn Tổ An một cái:

- Ngươi thẳng thắn hơn tên nam tử vừa rồi rất nhiều, cũng coi như là một chân tiểu nhân.

- Sao ta lại thành chân tiểu nhân, ngươi xem ta đối với lão bà của ta có thể nói là một mảng hết sức chân thành.

Tổ An lập tức bất mãn.

- Ơ, nghe ý tứ trong lời nói của ngươi, vừa rồi có phải tên gia hỏa Thạch Côn đó từ bỏ nàng ta? Lấy nàng ra làm lá chắn để tranh thủ thời gian cho mình chạy trốn không?

Kiều Tuyết Doanh nhướng mày:

- Sao ngươi biết, chẳng lẽ ngươi một mực trốn trong chỗ tối rình coi à?

- Ta không có loại sở thích đó.

Tổ An nhún vai.

- Cái này còn cần nhìn à, tùy tiện đoán một chút là ra, những tình tiết này trong phim truyền hình kiếp trước còn ít sao?

- Phim truyền hình là gì?

Đừng nói là Kiều Tuyết Doanh, ngay cả Sở Sơ Nhan cũng chưa từng nghe qua.

- Cái đó không quan trọng, quan trọng là ngươi chắc đã nhận rõ bản tính của Thạch Côn rồi chứ, loại người như hắn luôn coi mạng của mình quan trọng hơn bất kỳ ai, đừng nói là một nha hoàn như ngươi, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, chỉ sợ ngay cả cha ruột của hắn hắn cũng sẽ không chút do dự mà vứt bỏ.

Tổ An nói.

- Những tiểu cô nương các ngươi, chính là nông cạn như vậy, thấy người ta đẹp trai thì cho rằng hắn là người tốt, trên đời này kẻ đẹp trai không có mấy ai là người tốt đâu.

- Khụ khụ, đương nhiên là ngoại trừ ta, loại vừa đẹp trai lại phẩm tính ôn nhu thiện lương như ta, cả thiên hạ chỉ có một nhà không có phân hiệu.

Tổ An nghĩ nghĩ một chút rồi bổ sung.

- Đừng nói nữa, ta sắp nôn rồi,

Kiều Tuyết Doanh trợn mắt lên.

- Ta sắp chết đã đủ thảm rồi, ngươi đừng giày vò ta nữa.

- Tiểu cô nương nói chuyện kiểu gì vậy.

Tổ An lộ ra vẻ khó chịu.

Lúc này tướng quân giáp đen ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng:

- Hai ngươi các ngươi xong chưa, nói đủ rồi thì lên đường đi, yên tâm, ta sẽ đồng thời lấy tính mạng của cả hai ngươi, trên đường xuống suối vàng lại chậm rãi cãi nhau.

Nói xong vẫy tay một cái, hai thanh đao bồng bềnh trên đỉnh đầu hai người, giống như trong một giây tiếp theo sẽ hạ xuống.

- A Tổ.

Sở Sơ Nhan hoa dung thất sắc, chỉ có điều hiện giờ nàng không thể động đậy, kỳ thật cho dù nàng vẫn khỏe mạnh, cũng không phải là đối thủ của tướng quân giáp đen này.

Kiều Tuyết Doanh nhắm hai mắt lại, từ sau khi Thạch Côn lấy nàng ra làm lá chắn, tâm của nàng đã chết rồi, tử vong đối với nàng mà nói ngược lại là một loại giải thoát.

Bình Luận (0)
Comment