Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3395 - Chương 3395 - Xấu Hổ (2)

Chương 3395 - Xấu hổ (2)
Chương 3395 - Xấu hổ (2)

- A Tổ!

- Tổ đại ca!

- Xú tiểu tử!

...

Mấy thanh âm vừa mừng vừa sợ truyền đến, mùi hương lưu động, Tổ An ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một đám nữ nhân quốc sắc thiên hương khẩn trương vây tới.

Nguyên lai đám người Sở Sơ Nhan một mực canh giữ ở đường vào mộ, vừa sợ đường vào mộ đổ sụp lần nữa, lại không dám rời đi, dù sao Tổ An còn ở nơi này.

Nhưng hắn thủy chung không ra, trong lòng bọn họ càng ngày càng lo lắng, cho dù là Vân Gian Nguyệt và Yến Tuyết Ngân hiểu hắn nhất cũng đứng ngồi không yên.

Kết quả vừa rồi nghe được động tĩnh, phát hiện hắn từ trong quan tài đi ra, từng người vừa mừng vừa sợ.

Một đám nữ nhân kìm lòng không được muốn nhào vào lòng hắn, kết quả vừa bước ra hai bước đã phát hiện chen vai đụng chân.

Chú ý tới nữ nhân khác cũng có động tác xông lên ôm ấp, từng người đứng thẳng bất động, thật xấu hổ.

Sau đó sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm vào kẻ đầu têu, đều là gia hỏa này quá hoa tâm.

Tổ An cũng phát giác được bầu không khí quỷ dị, vội vàng vận khí bức ra một ngụm máu tươi.

Chúng nữ giật mình, làm sao còn để ý cái khác, vội vàng đi qua xem xét thương thế của hắn.

Sở Sơ Nhan cầm lấy dược bùn vừa rồi còn lại đưa cho hắn.

- Ta không sao, vết thương nhỏ mà thôi, nghỉ ngơi một đoạn thời gian sẽ tốt.

Sắc mặt Tổ An “tái nhợt” cười cười.

Nơi nào đó trong hư không, Mị Ly mở mắt ra.

- Kẻ đồi bại!

- Đã thổ huyết, còn nói là vết thương nhỏ.

Chư nữ có lấy thuốc cho hắn, có vận chuyển nguyên khí cho hắn, có mớm nước cho hắn, từng người luống cuống tay chân.

Trong lòng Tổ An có chút áy náy.

- Cám ơn các ngươi, ta thật không sao.

Trừ Yến Tuyết Ngân và Vân Gian Nguyệt ở bên ngoài, lúc này chư nữ mới phát hiện tất cả đều vây quanh ở bên cạnh Tổ An, từng cái dán quá chặt chẽ, sắc mặt nhất thời có chút mất tự nhiên.

- Sao chỉ có một mình ngươi đi ra, cô nương họ Cảnh kia đâu?

Vân Gian Nguyệt hỏi, nghĩ thầm xú tiểu tử này bình thường trêu hoa ghẹo nguyệt, hiện tại biết sợ sao? Còn phải cần tỷ tỷ ta đến chùi đít cho ngươi.

- Nàng bị thương nặng sắp chết, rơi vào trạng thái ngủ say.

Tổ An do dự một chút, cuối cùng lấy dây chuyền xuống, nói cho các nàng biết Cảnh Đằng nằm ở bên trong.

Chư nữ biến sắc, vốn còn có chút ghen ghét Cảnh Đằng, nhưng hiện tại đối phương như thế, các nàng ngược lại có chút thương cảm.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Yến Tuyết Ngân nhịn không được hỏi.

Lúc này Tổ An mới từ từ kể lại đầu đuôi sự tình.

Chư nữ thổn thức không thôi, không nghĩ đến tầng dưới của đại mộ còn có nhiều tồn tại kinh khủng như vậy, đặc biệt là vị không thể gọi tên kia, làm cho tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Yến Tuyết Ngân và Vân Gian Nguyệt tu vi cao nhất, cảm xúc càng sâu, trước kia còn cho rằng mình chỉ không bằng Triệu Hạo mà thôi, phóng tầm mắt nhìn thiên hạ cũng là cường giả đỉnh phong, bây giờ mới biết là ếch ngồi đáy giếng.

Mọi người hiếu kỳ Tổ An là làm sao đối phó được tồn tại khủng bố như vậy, Tổ An cũng không giấu diếm, nói cho các nàng biết kỹ năng phím Print của mình, đây đều là người thân cận nhất, không cần phải gạt.

Toàn bộ quá trình thoải mái chập trùng, mặc dù chư nữ biết hắn đã bình an đi ra, nhưng nghe đến chỗ mạo hiểm, trái tim vẫn khẩn trương nhảy lên.

Biết được kỹ năng thần kỳ như phím Print, trong mắt dị sắc liên tục, người yêu càng lợi hại, các nàng càng cao hứng.

Chỉ có Yến Tuyết Ngân nhíu mày.

- Không đúng, kỹ năng như vậy ngươi không có khả năng không trả giá, Cảnh cô nương là vì cứu ngươi mới biến thành như vậy?

Lúc trước nàng được chứng kiến hậu di chứng của phím Print, còn... phải song tu trợ giúp hắn khôi phục.

Tổ An lắc đầu.

- Không phải, vừa vặn ta có một kỹ năng khác, có thể triệt tiêu trả giá của kỹ năng kia, chỉ tiếc lần này vì cứu Trấn Ma Đại Trận, đã tiêu hao sạch.

Bùi Miên Mạn an ủi.

- A Tổ làm rất đúng, bằng không những tồn tại kinh khủng kia ra ngoài, tuyệt đối là sinh linh đồ thán, mặc dù chúng ta không phải người của thế giới này, nhưng không thể ngồi yên không lý đến.

Ngay cả Vân Gian Nguyệt cũng gật đầu, tuy nàng ở trận doanh Ma giáo, nhưng cũng có truy cầu và kiên trì của mình, hoàn toàn không phải đồng đạo của những yêu ma trong đại mộ, tự nhiên vui vẻ nhìn thấy kết quả này.

- Không nghĩ tới Cảnh cô nương lại là một tấm Trấn Ma Thần Phù tồn tại không biết bao nhiêu năm.

Thu Hồng Lệ thất thần, nghĩ đến dọc theo con đường này mình và đối phương cãi nhau, kết quả người ta vì cứu thế giới mà yên lặng nỗ lực không biết bao nhiêu năm, nàng cũng có chút áy náy.

- A Tổ, ngươi nhất định phải cứu sống nàng.

Tổ An ân một tiếng.

- Ta đã hết sức, chỉ có thể tạm thời ổn định lại thương thế, chờ về sau lại tìm biện pháp khác, xem có thể trị liệu hay không.

Lúc này bỗng nhiên Sở Sơ Nhan hỏi.

- A Tổ, chẳng lẽ ngươi không dùng... dùng loại phương pháp kia cứu nàng? Cảnh cô nương có tình ý với ngươi, nghĩ đến sẽ không cự tuyệt.

Bình Luận (0)
Comment