Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3434 - Chương 3434: Lừa Gạt Chết Người Không Đền Mạng

Chương 3434: Lừa gạt chết người không đền mạng Chương 3434: Lừa gạt chết người không đền mạngChương 3434: Lừa gạt chết người không đền mạng

- Bích đại nhân!

Tổ An chắp tay một cái, nể tình Bích Linh Lung cũng không tiện vô lễ với hắn.

Yến Tuyết Ngân chỉ hơi gật đầu ra hiệu, hoàn toàn lãnh đạm như trước đây.

Bích Tề vui tươi hớn hở đi qua.

- A, Yến Vương và Triệu tướng quân cũng ở nơi này sao, thấy mọi người trò chuyện thật vui vẻ.

Đám người Yến Vương nhịn không được trợn mắt, nghĩ thâm con mắt nào của ngươi nhìn thấy mọi người trò chuyện vui vẻ, rõ ràng là giương cung bạt kiếm a.

- Nơi này gió quá lớn, đi xuống dưới chậm rãi trò chuyện, thuận tiện bày tiệc mời khách.

Bích Tề nhiệt tình nói, phẳng phất như đang nghênh tiếp một đám khách nhân tôn quý.

Tổ An khẽ nhíu mày.

- Không phải đưa đến nhà giam đó chứ?

Bích Tề trừng mắt.

- Nói cái gì đó, ngươi là trọng thần của triều đình, rất được hoàng thượng và Thái Tử tín nhiệm, huống chỉ lại thân kiêm thân phận Nhiếp Chính Vương Yêu tộc, vê tình về lý ai dám giam ngươi?

Yến Vương và Triệu Nguyên nghe mà mí mắt co giật.

Chẳng qua hiện nay thân phận của Tổ An quả thật có chút lớn, Bích Tề lại có khuynh hướng hẳn, mình kiên trì muốn bắt giam hắn chỉ là tự rước lấy nhục. Bích Tề kéo tay Tổ An muốn đi, Tổ An lại không động, ngược lại nhìn Yến Vương và Triệu Nguyên.

- Hai vị không có ý kiến gì chứ?

Trong lòng Yến Vương có chút khó chịu, nhưng hắn phản ứng cũng nhanh, khuôn mặt hiện ra nụ cười.

- Tổ đại nhân nói quá lời, vừa rồi chúng ta cũng chỉ dựa theo quy củ làm việc, không có ý làm khó.

Triệu Nguyên miễn cường cười cười, cũng không nói gì.

Tổ An nhìn phía sau.

- Các nàng đều là bằng hữu của ta, có giam giữ hay không?

- Nếu là bằng hữu của Tổ đại nhân, thì tự nhiên không cần.

Thần sắc của Triệu Nguyên cứng ngắc. Yến Tuyết Ngân địa vị cao cả, Sở Sơ Nhan từng là vợ hắn, hai nữ tử không rõ lai lịch kia tựa hồ cùng hắn quan hệ mật thiết, vừa rồi học viện Tạ tiểu thư cũng vụng trộm nhìn hắn 32 lần...

Mọi người đi xuống núi, chỉ để lại Lâu Ngũ Thành một người xấu hổ đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời theo cũng không phải, ở cũng không phải.

Theo sau, mình giống như không phải bằng hữu của Tổ An, không chỉ không phải bằng hữu, thậm chí còn có thể tính là tình địch, sư muội tiên tử mình một mực theo đuổi, lại là vợ cũ của hắn.

Nhưng không theo, hắn lại lo lắng giống như đám người Ngô Tiểu Phàm, bị đám binh lính như lang như hổ bắt giam, đến thời điểm không chết cũng lột da.

Thời điểm không biết như thế nào cho phải, bỗng nhiên Tổ An quay đầu. - Lâu huynh, còn đứng ở đó làm gì, đi nhanh đi.

- A? Tốt!

Trong nháy mắt đó, Lâu Ngũ Thành lại có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Trước hôm nay, trong lòng hắn có chút xem thường Tổ An, coi như lúc trước hắn ở trên ghế trọng tài triển lãm một kiếm, hắn cũng không cho rằng mình thua đối phương.

Nhưng trong chớp mắt này, hắn chán nản phát hiện, mọi người căn bản không phải một cấp bậc.

Đối phương là nhân vật có thể cùng Yến Vương, Bích đại nhân, thậm chí là sư phụ trò chuyện vui vẻ.

Ngày bình thường mình tự nhận cũng là nhân vật, có tên tuổi đệ tử thủ tịch của Bạch Ngọc Kinh, đi tới chỗ nào mọi người đều khách khách khí khí, nhưng vừa rồi mặc kệ Yến Vương và Bích đại nhân, hoặc Triệu tướng quân kia, lại ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn một cái.

Hắn rốt cuộc minh bạch mình và Tổ An chênh lệch, đồng thời trong lòng cũng có chút kính nể khí độ của đối phương.

Trong nháy mắt đó, hắn nhìn bóng lưng của Tổ An, cảm thấy giống như núi cao, lại nhìn Sở Sơ Nhan bên cạnh, thấy trong mắt phương ánh đều là hâm mộ và nhu tình, cả người hắn khế giật mình.

Sư muội xưa nay lạnh lùng như băng, lúc nào có biểu lộ như thế.

Hắn thở dài một tiếng, vô ý thức cầm kiếm ở trong tay.

Lâu Ngũ Thành a Lâu Ngũ Thành, kiếm của ngươi vốn nên tu trường sinh, những năm này lại chấp nhất ở trong tình ái của nam nữ, ngươi có biết hổ thẹn không!

Ngay trong nháy mắt này, lòng hắn như có minh ngộ, ánh mắt và khí chất cả người không giống lúc trước nữa.

Yến Tuyết Ngân có cảm giác, liếc hắn một cái, sau đó truyền âm nói với Tổ An.

- Cám ơn ngươi!

Tổ An mỉm cười.

- Cái này có gì mà cảm tạ, ta còn không đến mức nhỏ mọn như vậy.

- Không chỉ cái này, còn có vừa rồi ngươi rộng lượng tựa hồ điểm hóa hắn, đứa nhỏ này vốn rất có tư chất, đáng tiếc trước đó bởi vì hâm mộ Sơ Nhan, có chút ngộ nhập kỳ đồ. Bây giờ sư huynh không còn, ngươi đã cứu vãn tương lai của Bạch Ngọc Kinh.

Yến Tuyết Ngân cảm khái nói. Tổ An nhịn không được nói.

- Bạch Ngọc Kinh đời trước có ngươi, đời sau có Sơ Nhan, cũng không thiếu hắn.

Yến Tuyết Ngân hừ nhẹ.

- Sơ Nhan sớm muộn cũng sẽ theo ngươi rời đi, tương lai của Bạch Ngọc Kinh nào dám dựa vào nàng, đến thời điểm cả môn phái đều làm đồ cưới cho ngươi sao.

Cảm nhận được trong giọng nói của nàng khó chịu, Tổ An ngượng ngùng cười cười, rất sáng suốt không có tranh đấu ở loại sự tình này.
Bình Luận (0)
Comment