Chương 3461: Có thể cùng ta ngủ hay không?
Chương 3461: Có thể cùng ta ngủ hay không?Chương 3461: Có thể cùng ta ngủ hay không?
- Ngươi cảm thấy mấy người các ngươi, ai sẽ nói thật trước?
Nhìn thấy nụ cười của đối phương, Xuân Cửu Nương rét run, nam nhân này quá độc.
Thực ra làm sát thủ, bọn họ sớm đã có giác ngộ bị giết.
Nhưng bọn hắn đều hi vọng tổ chức ghi danh mình, bây giờ bị người này quấy như thế, sau cùng bọn họ không chỉ chết, còn phải gánh tiếng phản đồ.
Hết lần này tới lần khác phản đồ chính thức lại sống tiêu dao tự tại, hưởng hết nhân gian phú quý, loại so sánh này thật quá làm người tuyệt vọng.
Lấy nàng lý giải, nhân phẩm của bọn gia hỏa này không nói mỗi người đều sẽ chọn như vậy, nhưng chí ít có một nửa nguyện ý, đã như vậy, còn không bằng mình đoạt trước.
Sau đó nàng lập tức lấy lòng nhìn về phía Tổ An:
- Công tử quá lợi hại, lần này Xuân Cửu Nương ta nhận thua, ta nguyện ý nói hết thảy cho công tử, công tử có thể đáp ứng buông tha ta không.
- Có thể, ta còn sẽ trả ngươi một bộ phận công lực, để ngươi không có cách nào hại người, nhưng lại đủ để tự vệ, mặt khác lại cho ngươi tiền tài, để ngươi an hưởng tuổi già.
Tổ An bình tĩnh nói.
Đã muốn thu mua người khác, tự nhiên phải bỏ ra đủ thẻ đánh bạc.
Xuân Cửu Nương mừng rỡ: - Công tử cao nghĩa! Ta biết đều sẽ nói cho ngươi, lần này phái chúng ta tới là...
- Phái chúng ta tới là... là...
Xuân Cửu Nương há hốc mồm, lại không nói ra bất luận lời nào, đột nhiên nàng dường như ý thức được cái gì, hai tay ôm đầu liều mạng lắc đầu, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ.
- Ngươi làm sao?
Trong lòng Tổ An cảm giác nặng nề.
Đúng lúc này, cái đầu của Xuân Cửu Nương giống như dưa hấu nổ tung.
Tổ An:
Dù hắn đi tới thế giới này rất lâu, nhìn quen chém chém giết giết, nhưng thấy cảnh này cũng không thoải mái.
Hắn cố nén buồn nôn kiểm tra thi thể của Xuân Cửu Nương, không phải độc, cũng không phải cổ trùng gì, chẳng lẽ là loại hình ấn ký tâm linh?
Những sát thủ đỉnh phong kia lại ở dưới tình huống không biết chút nào, bị gieo xuống ấn ký tâm linh, một khi muốn lộ ra bí mật gì, sẽ phát động tự hủy.
Người thi thuật cực kỳ ác độc, có thể làm đến loại trình độ này, chẳng lẽ là U Ảnh Lâu?
Hắn tiện tay phất một cái, một sợi hỏa diễm bao trùm thi thể của Xuân Cửu Nương, rất nhanh đã đốt nàng không còn sót lại chút gì.
Lúc này mới tỉnh lại một thích khách khác, miễn cho hắn nhìn thấy thảm trạng của Xuân Cửu Nương, ý thức được cái gì, không dám thổ lộ ra tình báo.
Sau đó lại dùng phương pháp vừa rồi đối phó Xuân Cửu Nương nói một lần, quả nhiên, tâm lý của đối phương nhanh chóng sụp đổ, nguyện ý khai hết.
Có điều hắn đang muốn mở miệng, Tổ An lại ngăn cản:
- Ta hỏi, ngươi đáp.
Thích khách kia sững sờ, nhưng vẫn gật đầu.
- Ta không hỏi tổ chức tình báo của các ngươi, chỉ hỏi cố chủ lần này, ngươi biết đối phương là ai không?
Tổ An cẩn thận theo dõi hắn, suy đoán điều kiện phát động ấn ký tâm linh, xem có thể tránh đi được không.
- Biết, hắn là...
Thích khách kia buông lỏng một hơi, chỉ cần không bán tổ chức, thì không có áp lực tâm lý quá lớn.
Ai biết nói đến một nửa, đầu lần giống như dưa hấu nổ tung.
Tổ An:
-???
Chẳng lẽ chuyện này không thể nói.
Sau khi thiêu hủy thi thể, tiếp lấy tỉnh lại người kế tiếp.
- Lần này ngươi không nên chủ động nói chuyện, chỉ có thể trả lời vấn đề của †a.
- Được.
- Cố chủ là nam hay nữ?
- Là...
Ầm!
Tổ An:
Thần sắc Tổ An chết lặng, tiếp tục thẩm vấn người kế tiếp. - Tiếp xuống ngươi không cần phải nói, chỉ cần gật đầu hay lắc đầu là được.
- Cố chủ là nam?
Lắc đầu.
Ầm!
Tổ An:
-?2?
Tình huống như thế nào, ngay cả tình báo cơ sở nhất cũng không thể trả lời?
Tiếp tục tỉnh lại lại một cái.
- Cố chủ hẳn là nữ a, nàng có phải tới từ...
Lắc đầu.
Ầm!
Tổ An: Vì sao ta còn chưa nói xong hắn đã lắc đầu, mấu chốt là còn bể mất.
Từ vừa bắt đầu đến bây giờ, cái gì cũng chưa hỏi ra, những thứ thích khách này đã chết không sai biệt lắm.
Hảẳn nhớ lại những vấn đề vừa rồi mình hỏi, bỗng nhiên trong lòng hơi động.
Tiếp lấy tỉnh lại người cuối cùng.
- Cố chủ có phải là... thái giám hay không.
Thích khách kia sững sờ, vô ý thức gật đầu.
Sau đó... âm!
Tổ An tiện tay thiêu hủy thi thể hắn, sắc mặt âm trầm.
Trở lại trong phòng, lúc này Tạ Đạo Uẩn đã làm lạnh đến không sai biệt lắm.
Tổ An đang muốn dìu nàng, vừa chạm đến da thịt rét lạnh, thanh âm ngượng ngùng của Tạ Đạo Uẩn truyền đến:
- Tổ đại ca, ta đã tỉnh, tự ta làm được.
- Được.
Tổ An đi ra gian ngoài, tiện tay vung lên, hút bình phong tới ngăn cách giữa hai người, bắt đầu suy tư tình báo vừa rồi lấy được, chẳng lẽ là...
Tạ Đạo Uẩn nhìn bóng lưng sau bình phong, biểu lộ có chút u oán, người †a thay quần áo, Tổ đại ca sao có thể lưu lại trong phòng.
Bất quá nghĩ đến vừa rồi toàn thân mình, nơi nên nhìn không nên nhìn đều bị hắn nhìn hết, thậm chí còn sờ cả ngực, lại suy nghĩ những thứ này cũng không có ý nghĩa.