- Ngươi biết thường thức nhiều như vậy, thế nói xem hiện tại rốt cuộc nên làm gì?
Tổ An cầm lấy tay nàng, vừa né tránh đồng nhân công kích vừa hỏi.
Kiều Tuyết Doanh cũng lâm vào trầm tư, lẩm bẩm:
- Có câu đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín. Thiên đạo thiếu một, có thể lưu lại một đường sinh cơ. Đây chỉ là phong ấn, khẳng định có phương pháp cởi bỏ, cho nên đám gia hỏa này không thể không có sơ hở, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra mà thôi.
Tổ An không nhịn được mà dè bỉu:
- Nói lắm mà toàn vô dụng.
Sắc mặt Kiều Tuyết Doanh đỏ lên, hung hăng lườm hắn một cái:
- Ý tứ là nói ngươi đừng chỉ nhìn chằm chằm vào chân chúng, sơ hở chắc ở nơi khác.
- Nơi khác?
Tổ An quan sát những đồng nhân này, phản ứng đầu tiên là tầm mắt nhìn tới đũng quần chúng, lại phát hiện giữa hai chúng không có gì, hiển nhiên những đồng nhân này không phân chia giới tính, như vậy ý tưởng xuống tay từ chỗ yếu hại là không thể thực hiện được.
Hai người phân tán ra, không ngừng chạy vòng quanh những đồng nhân to lớn này, nhưng nhìn đi nhìn lại, thủy chung vẫn không tìm thấy chỗ nào được gọi là sơ hở.
- Ơ, ngươi nói xem liệu sơ hở của chúng có phải chính là những hoa văn kỳ quái tại chính giữa mi tâm không?
Dẫu sao tu vi của cũng cao hơn, rất nhanh liền phát hiện một số dấu vết, mỗi lần những đồng nhân này hành động, hoa văn ở mi tâm đều có một đạo quang mang nhàn nhạt lóe lên.
Nghe thấy phân tích của nàng, Tổ An gật đầu:
- Chắc vậy rồi, xem ra người ta nói ngực to thì ngốc là vẫn có đạo lý.
Kiều Tuyết Doanh sửng sốt, thầm nghĩ ngực to thì ngốc có liên quan gì tới ta, ngực của ta rõ ràng không lớn...
Bỗng nhiên nàng biến sắc, cuối cùng cũng có phản ứng, từ trái nghĩa của ngực to thì ngốc chính là ngực nhỏ có não, đây là đang vòng vo mắng nàng ta.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +666!
Lúc này Tổ An lại mở miệng:
- Những đồng nhân này quá cao, cho dù biết sơ hở của chúng là ở trán cũng không làm gì được?
Những đồng nhân này đều cao gần hai mươi thước, nếu là vật chết, với tu vi hiện tại của bọn họ nửa đường mượn lực nhảy lên cũng không khó, nhưng đám gia hỏa này rất có tính công kích, sao lại cho phép bọn họ thoải mái mà trèo lên?
Lúc trước một mực dựa vào thân pháp nhanh nhẹn để chu toàn với chúng, tốc độ của đồng nhân đích xác có chút không theo kịp, nhưng chạy đến trước mắt chúng, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Giống như muỗi kiếp trước, mỗi lần đốt người ta rồi bỏ chạy, ngươi muốn đập nó cũng rất khó đập trúng, dẫu sao tính nhanh nhẹn của hai bên chênh lệch quá xa, nhưng nếu muỗi trực tiếp bay trước mắt người, vậy thì đúng là tự tìm cái chết.
Tổ An đương nhiên không muốn trở thành một con muỗi bị đập bẹp, trong đầu suy nghĩ rất nhanh, bỗng nhiên mắt sáng rực:
- Có rồi!
- Có gì?
Kiều Tuyết Doanh thấy thế liền hỏi.
- Tóc ngươi có thể mọc dài hơn không? Cứng tới thế nào?
Tổ An vội vàng hỏi, mấy lần giao thủ trước, tóc của đối phương có thể tùy tâm sở dục đón gió mọc dài, thật sự đã để lại cho hắn ấn tượng không thể xóa nhòa.
Mặt Kiều Tuyết Doanh lộ vẻ do dự, những cái này là con bài chưa lật của người tu hành, bình thường thì không thế nói với người khác, nhưng thấy vẻ mặt trịnh trọng của đối phương, nàng vẫn đáp:
- Chắc có thể dài ra hơn chục trượng, về phần độ cứng... Đao kiếm tầm thường khó làm tổn thương.
- Tốt lắm, để tóc ngươi mọc dài ra, biến thành càng dài càng tốt.
Tổ An vừa nói vừa túm tóc nàng kéo ra.
Bị một nam nhân đụng đến tóc của mình, khiến Kiều Tuyết Doanh vừa thẹn vừa giận, tóc quả nhiên lập tức dài ra, hóa thành vô số cây roi quất tới nam nhân đáng giận đó.
- Đừng kích động, đừng kích động, ta là để phá trận!
Tổ An vội vàng giải thích, đồng thời nắm lấy tóc của nàng không ngừng chạy tới chỗ những đồng nhân đó, tránh trái né phải, rất nhanh liền buộc tóc của nàng một vòng quanh chân mỗi đồng nhân.
Tâm tư của Kiều Tuyết Doanh nhanh nhẹn, rất nhanh liền đoán được tính toán của hắn, thầm khen người này quả nhiên lắm ý tưởng xấu, có điều trong lòng nàng cũng có chút bỡ ngỡ, khí lực của những đồng nhân này lớn như vậy, lát nữa có thể giật đứt tóc nàng xuống, biến thành đầu trọc không.
Quả nhiên, suy nghĩ này vừa hiện lên, nàng liền cảm thấy trên đầu có một cỗ cự lực truyền đến, cả người còn chưa kịp phản ứng đã bay ra ngoài, ở trong không trung đau tới nước mắt lưng tròng, vừa khóc vừa mắng người khởi xướng kia:
- Tổ An, ngươi là vương bát đản!
Đúng lúc này, một thanh cự kiếm bỗng nhiên chém tới nàng, từ rất xa truyền đến tiếng sấm sét gào thét, dựa theo tư thế này, đừng nói là thân thể mềm mại của nàng, cho dù là một đồng nhân khác bị chém trúng, hơn phân nửa cũng sẽ thiếu tay thiếu chân.
Kiều Tuyết Doanh theo bản năng muốn tránh, nhưng cả người nàng ở trong không trung không có chỗ mượn lực, căn bản thể xê dịch né tránh, nhìn thấy thành kiếm đó ở trong mắt biến thành lớn hơn trước kia, nàng thở dài trong lòng, cam chịu số phận nhắm hai mắt lại.
Vốn cũng không muốn sống, cứ như vậy mà chết cũng không có gì, chỉ là không biết tên gia hỏa Tổ An đó có phá được phong ấn này để đi cứu tiểu thư không.
Không biết vì sao, vừa nghĩ tới Tổ An là nàng lại tức, mình là vì hắn mới chết, cũng không biết ngày sau khi nhớ tới có cảm thấy áy náy chút nào không.
Có điều vừa nghĩ tới bộ dạng lười biếng của hắn, Kiều Tuyết Doanh liền từ bỏ suy nghĩ này, sao tên gia hỏa đó lại cảm thấy áy náy với ta?
- Ngươi khẳng định lại đang mắng ta.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một thanh âm trêu tức, nàng cảm thấy mình rơi vào trong một vòng tay ấm áp.