Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3542 - Chương 3542: Thiết Kế (2)

Chương 3542: Thiết kế (2) Chương 3542: Thiết kế (2)Chương 3542: Thiết kế (2)

Lại nghĩ tới vừa rồi ở trên triều, Tổ An lại bất kính với mình, còn dám che chở Tấn Vương Phi đập mình, hắn liền giận không chỗ phát tiết.

Mình cách hoàng vị chỉ một bước ngắn, vì sao còn phải nhẫn nhục?

Hơn nữa chỉ có trừ Tổ An, mới có thể đả kích uy vọng của Đông Cung, bây giờ hết thảy thất bại, ngược lại làm cho uy vọng của hắn tổn hao nhiều, nhất định phải lập tức lật bàn.

Mạnh Di gật đầu.

- Xác thực cần phải phản kích một chút mới được, bằng không những gia hỏa gió chiều nào theo chiều đó kia sẽ lựa chọn đầu nhập Đông Cung.

Bỗng nhiên trong lòng Đại Vương hơi động.

- Sở gia phu nhân này đến kinh thành, hơn phân nửa là thăm cha mẹ nàng, không bằng nhân cơ hội này giáo huấn Tần gia, để người khác biết chúng ta lợi hại, để tiểu tử kia hối hận đối nghịch với chúng ta?

- A, đều nói kẻ trí nghĩ ngàn điều tất có điều bỏ qua, kẻ ngu ngàn lo... Khụ khụ.

Mạnh Di lời nói xoay chuyển.

- Chủ ý này không tệ, bất quá lấy tính tình của tiểu tử kia khi đối phó Tấn Vương, chắc chắn sẽ bởi vậy nổi điên trả thù, chúng ta phải làm cho hắn nổi điên phạm sai lầm, đến thời điểm coi như Hoàng Hậu liên thủ với Thái Tử Phi cũng không bảo hộ được hắn!

Nghĩ đến tiểu tử kia ngoan lệ, đột nhiên Đại Vương cảm giác sống lưng phát lạnh.

- Ngươi sẽ không để cho tiểu tử kia tới giết ta chứ?

Mạnh Di không còn gì để nói, nữ nhi thiên tài của mình, sao lại gả cho bao cỏ như thế.

- Ngươi là con rể duy nhất của ta, ngươi chết ta ủng hộ ai hả?

- Yên tâm, tiểu tử ngốc Tấn Vương kia quá mức lỗ mãng, chỉ mang một Hộ Đạo Giả cùng mấy thị vệ, nghĩ người ta không dám động thủ với hẳn, bây giờ chúng ta có chuẩn bị, chỉ để ý dạy hắn có đến mà không có về, đến thời điểm tại chỗ giết hắn, Thái Tử Phi không chỉ không có cách nào vấn trách, còn phải bồi tội chúng ta!

Nói xong hắn cười lạnh.

- Đại gia tộc như chúng ta, không thiếu chính là cao thủ. ... Lại nói một bên khác, hai người ôm thật chặt, có thể rõ ràng cảm nhận được hơi ấm của đối phương.

- Thối tỷ phu, xấu tỷ phu, lâu như vậy cũng không thấy ngươi viết cho ta một phong thư, thật là một đại bại hoại bội tình bạc nghĩa!

Sở Hoàn Chiêu cong miệng oán giận nói, vung quyền đấm ngực Tổ An.

Tổ An nghe mà tức xạm mặt lại.

- Tiểu Chiêu, không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng linh tinh, người không biết còn tưởng ta làm gì ngươi?

- Hừ, ta có nói sai sao, sau khi ngươi đến kinh thành thì không tin tức, thiệt thòi ta mỗi ngày còn lo lắng cho ngươi, cho rằng ngươi xảy ra chuyện gì, kết quả ngươi ở bên này sống thoải mái.

Sở Hoàn Chiêu hậm hực oán trách. Cảm thụ thân thể thanh xuân sức sống trong ngực, Tổ An có chút áy náy, những năm này tuy mình bề bộn nhiều việc, nhưng không viết thư cho nàng quả thật có chút tệ, lúc trước cô gái nhỏ này rất tốt với hắn nha.

~- Khục... khục!

Lúc này cách đó không xa, xe ngựa truyền đến tiếng ho khan.

Lúc này Sở Hoàn Chiêu mới phát hiện mình giống như bạch tuộc nằm ở trong ngực tỷ phu, đại thần đi ngang qua quăng tới ánh mắt hiếu kỳ, nàng không khỏi đỏ mặt, vội vàng buông Tổ An ra, thuận thế kéo tay hắn tới chỗ xe ngựa.

- Tỷ phu, lần này mẫu thân cũng tới.

Tổ An bị nàng kéo đến trước xe ngựa, nhìn mỹ phụ xinh đẹp ngồi trên xe, vội vàng thi lễ.

- Bái kiến nhạc mẫu đại nhân. Lúc trước nữ nhân này rất hung, mỗi lần đều là Tiểu Chiêu đưa ấm áp, nhưng phía sau trải qua một ít chuyện, quan hệ của mọi người dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Sau đó nhìn đại hán trước xe ngựa cười cười.

- Nhiều ngày không thấy, Nhạc thống lĩnh phong thái vẫn như cũ.

Người này chính là thống lĩnh thị vệ Nhạc Sơn của Sở gia, nghĩ đến là hắn mang theo thị vệ hộ tống mẹ con các nàng vào kinh.

- Cô gia là càng ngày càng soái.

Nhạc Sơn chất phác cười cười, hết thảy vẫn giống như trước.

Vừa rồi Tân Vấn Như vốn có chút xoắn xuýt, dù sao trên danh nghĩa tiểu tử này đã ly hôn với Sơ Nhan, đã không có quan hệ gì với Sở gia bọn hắn. Hơn nữa nghe nói những năm này hắn sống càng ngày càng tốt, thậm chí thành hồng nhân của Đông Cung, luận quyền thế còn hơn Sở gia, nàng có chút bận tâm đối phương trở mặt không quen biết.

Dù sao lúc trước hắn ở Sở gia bị khinh bỉ không ít, mặc dù sau đó mình đền bù, nhưng chẳng biết tại sao luôn có chút chột dạ.

Nàng có chút khinh bỉ mình, năm đó ghét bỏ con rể này không có bản lĩnh, là phế vật, kết quả bây giờ người ta lên như diều gặp gió, bản lĩnh càng lúc càng lớn, nàng lại lo được lo mất.

Thẳng đến đối phương như trước đây tôn kính hành lễ, lại thêm gọi nhạc mẫu, làm nàng tâm hoa nộ phóng, nói chuyện với Nhạc Sơn cũng như trước, tim nàng nhất thời để xuống. - A Tổ, mau vào đi, bên trong ấm áp dễ chịu.

Tần Vãn Như vui cười, nhiệt tình mời nói.

Tổ An do dự.

- Cái này chỉ sợ không thích hợp.
Bình Luận (0)
Comment