Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 3569 - Chương 3569: Lấy Đức Phục Người (3)

Chương 3569: Lấy đức phục người (3) Chương 3569: Lấy đức phục người (3)Chương 3569: Lấy đức phục người (3)

Họ Mạnh này năm lần bảy lượt vượt quyền, thật coi Khương mỗ không có hỏa khí?

Tổ An nghĩ thầm không hổ là phụ thân của Khương hiệu trưởng, luôn giúp người trong nhà.

- Khương Bá Dương, ngươi...

Mạnh Di giận tím mặt.

Đúng lúc này, một thanh âm của thái giám vang lên.

- Tổ đại nhân, nương nương tuyên ngươi đến Khôn Ninh Cung, có việc muốn hỏi.

Trên thân người này tự mang khí tràng âm hàn, đại thần xung quanh kìm lòng không được cách hắn xa một chút. Thân tính của Hoàng Hậu, Lữ công công.

Từ khi Ôn công công chết ở Tử Sơn, bây giờ hắn đã trở thành Đại nội tổng quản thực tế.

- Lữ công công, vừa rồi họ Tổ này đánh Đại Vương.

Mạnh Di vội vàng nói.

Lữ công công nói mà không có biểu cảm gì.

- Bên cạnh có Khương Đình Úy, có chuyện gì khiếu nại lập án với hắn, bây giờ nương nương muốn gặp Tổ đại nhân, †a không dám trễ nãi.

Sau đó thi lễ với Tổ An.

- Tổ đại nhân, mời.

Tổ An nhướng mày, bất quá cuối cùng không nguyện ý để Hoàng Hậu khó xử, đi theo tới. Nhìn bóng lưng hai người rời đi, thần sắc của Đại Vương có chút vặn vẹo.

- Hoàng Hậu có ý gì?

Mạnh Di cũng nhíu mày, Hoàng Hậu tựa hồ có ý che chở họ Tổ.

Tổ An gặp Hoàng Hậu ở Khôn Ninh Cung.

Liễu Ngưng liếc hắn một cái, thăm thảm thở dài.

- Có phải ngươi đang trách ta quyết định vừa rồi hay không.

Tổ An lắc đầu.

- Không, trước khi tiến cung, hết thảy đều ở trong dự liệu.

Trái tim Liễu Ngưng nhấc lên.

- Ngươi đừng xúc động, ta đã giao án này cho Tú Y Sứ Giả, đến thời điểm ngươi tra như thế nào cũng được, người khác nói không ra cái gì. - Mặt khác nghiêm chỉnh nói ra, sự kiện này chưa hẳn là chuyện xấu, Tân gia, Mộ Dung gia chịu ủy khuất lớn như vậy, bách quan đồng tình chiếm đa số, lại thêm lần này Mạnh gia, Đại Vương đuối lý, đằng sau chỉ sợ không tiện cắn Tần gia, Mộ Dung gia không thả, đến thời điểm Tần gia, Mộ Dung gia chịu tội sẽ thu nhỏ lại, cuối cùng thành công từ thiên lao đi ra.

Tổ An gật đầu nói.

- Nương nương suy tính chu toàn.

Liễu Ngưng lại có chút hồ nghỉ, bởi vì biểu hiện của hắn quá bình tĩnh.

- Ngươi tuyệt đối đừng làm chuyện ngu xuẩn, còn lại giao cho ta, ta cam đoan có thể mau chóng thả Tần gia, Mộ Dung gia ra.

Tổ An hỏi thăm.

- Bọn họ sẽ không được phục nguyên chức?

Liễu Ngưng có chút khó khăn.

- Cái này chỉ sợ không có khả năng, Tử Sơn phát sinh sự tình quá lớn, cũng nên có mấy người phụ trách. Bất quá ta có thể cam đoan, bọn họ tuyệt đối không cần lo lắng tính mạng, nhiều lắm thì tước vị bị giảm, quan chức bị giáng mà thôi.

Tổ An gật đầu.

- Đây là nhượng bộ lớn nhất ta có thể tranh thủ, bằng không dựa theo thông lệ, Mộ Dung gia hơn phân nửa sẽ chém đầu cả nhà, Tân gia cũng lưu đày biên ải.

Thấy hắn không nói lời nào, trong lòng Liễu Ngưng luôn có chút hoảng.

- Ta biết ngươi nỗ lực.

Tổ An cười cười.

- Ngươi sẽ không xúc động làm ra việc ngốc gì chứ? Liễu Ngưng nhịn không được hỏi lại.

- Yên tâm, ta không ngốc, đến thời điểm sẽ trở thành công địch của toàn bộ kinh thành.

Tổ An an ủi nàng vài câu, liền đứng dậy cáo từ.

Thời điểm hắn muốn xuất cung, Bích Linh Lung cũng đổi thường phục tới tìm hắn.

- A Tổ, vừa rồi sự tình trên triều ta rất xin lỗi, lão hồ ly Mạnh Di kia quá giảo hoạt. Bất quá ngươi tuyệt đối đừng làm chuyện ngu xuẩn, nếu ta đoán không sai, đối phương làm những chuyện này là vì kích ngươi xuất thủ, sau đó bọn họ có thể thuận lý thành chương diệt trừ ngươi, suy yếu lực lượng của Đông Cung, tiếp xuống sẽ đối phó ta à Thái Tử.

- Yên tâm, ta sẽ không để cho bọn họ toại nguyện. Thần sắc của Tổ An bình tĩnh.

Bích Linh Lung lườm hắn một cái.

- Lúc trước ngươi trực tiếp giết Tấn Vương, ta làm sao yên tâm được.

- Lần này ta sẽ lý trí.

Tổ An cười cười, vỗ vỗ tay nàng.

- Người cuối cùng sẽ trưởng thành, hiện tại ta sẽ lấy đức phục người.

- Thật?

- Thật.

Thân phận của Bích Linh Lung cuối cùng không tiện cùng người thầm kín ở chung thời gian quá dài, nơi xa có thái giám cung nữ đi tới, tuy trong lòng nàng vẫn có chút nghi hoặc, nhưng chỉ có thể vội vàng rời đi.

Tổ An vốn định đi Đại Vương Phủ, bỗng nhiên trong lòng hơi động, từ trong ngực lấy ra lệnh bài Tú Y Sứ Giả, cảm nhận được phía trên nguyên khí ba động, có người tìm ta?

Sau đó hắn thay đổi y phục Đại thống lĩnh, đi tới Tú Lâu.

Phát hiện một bóng người mảnh mai mặc quần áo trắng đang ở bên trong lo lắng đi tới đi lui, mi cong miệng nhỏ, cả người lệ thanh tú đáng thương.

- Tấn Vương Phi, vì sao tới nơi này?

Tổ An hiếu kỳ.

- A, Đại thống lĩnh.

Nhìn thánh thâ ảnh khôi ngô cao lớn kia, Tấn Vương Phi đỏ mặt, bởi vì những ngày này, trong óc nàng luôn toát ra một số hình ảnh, bây giờ nhìn thấy chính chủ, tự nhiên có chút bối rối.

- Có việc gì thế?

Lúc này Tấn Vương Phi mới nhớ lại, vội vàng năm tay của hắn. - Đại thống lĩnh, xin cứu cha mẹ ta.
Bình Luận (0)
Comment