Tổ An biết nàng nói thật, trong Nhân chi phong ấn nếu không phải Kiều Tuyết Doanh có thể vươn tóc quấn chân đồng nhân to lớn, lại thêm Dao Găm Có Độc vô kiên bất tồi, bằng không tu vi có cao tới đâu sợ rằng cũng không thể đả bại mười hai đồng nhân công kích phòng ngự đều kinh người, lại có có năng lực tự động khôi phục.
Địa chi phong ấn thì càng là cơ duyên xảo hợp, nếu không phải hắn có Đèn Pin Thần Kỳ áp chế quân đoàn tượng binh mã, lại thêm biết đào chiến hào tránh né mưa tên, còn có thiết lập lỗ chuột để đối phó bộ đội kỵ binh, dùng thân pháp của Quỳ Hoa Ảo Ảnh lách trái tránh phải trên chiến trường, đổi thành người khác thì đã sớm bị quân đoàn nghiền ép thành bã rồi.
Cho dù là như vậy, hắn cũng thiếu chút thì thập tử vô sinh, toàn là dựa vào Kiều Tuyết Doanh hy sinh một nửa thọ mệnh cứu hắn mới vượt qua được.
Đừng nói là Thạch Côn, cho dù đổi lại là cao thủ Bát phẩm như Sở Trung Thiên cũng không thể vượt qua.
- Ngươi đã biết chúng ta hơn nửa là không vượt qua được, vì sao còn bảo chúng ta đi mạo hiểm?
Tổ An không nhịn được hỏi.
Trong địa cung vang lên tiếng cười dễ nghe lại có chút rợn người của Mị Ly:
- Bảo các ngươi thử ta không thiệt gì, cho dù các ngươi thất bại, cùng lắm thì ta đợi thêm một số năm tháng, để một đám người có duyên khác tiến vào là được, dù sao cái mà ta có chính là thời gian.
Tổ An:
- ...
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
- Cảm thấy như ngươi coi chúng ta là thí nghiệm phẩm.
Tổ An vừa nghĩ tới mấy lần trước thiếu chút nữa thì bỏ mạng ở bên trong, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
- Các ngươi có thể lựa chọn không đi, ta đâu có bức các ngươi.
Mị Ly lạnh lùng đáp.
Tổ An rất muốn trực tiếp bỏ đi, có điều nghĩ đến Sở Sơ Nhan vẫn đang chờ hắn cứu, cũng chỉ đành nhẫn nhịn:
- Được, ta đi!
Nói xong đi tới phía trước Thiên chi phong ấn, Kiều Tuyết Doanh cũng vội vàng đuổi theo, hai người cùng nhau bước tới pháp trận chỗ Thiên chi phong ấn.
Một đạo bạch quang hiện lên, chờ cảm giác không trọng lực biến mất, hai người đồng thời sửng sốt, vốn nghĩ Thiên chi phong ấn khẳng định nguy hiểm hơn, bên trong nhất định là đầm rồng hang hổ, nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự không quá giống.
Chỉ thấy cầu nhỏ nước chảy, khói bếp lượn lờ, gió mát hây hây lại có tiếng chim hót lanh lảnh, xa xa lờ mờ có thể nhìn thấy nam nhân đang canh tác trong ruộng, nữ nhân đang canh cửi trong sân, gà đang tìm kiếm đồ ăn trong vườn, chó thì lười biếng phơi nắng ở cửa thôn.
- Đây là Thiên chi phong ấn?
Ngữ khí của Kiều Tuyết Doanh tràn ngập vẻ không xác định, trước mắt hoàn toàn là cảnh tượng sơn thôn yên tĩnh, nào có thể nhìn ra chút nguy hiểm?
Tổ An trầm giọng nói:
- Ngàn vạn lần đừng để biểu tượng bên ngoài mê hoặc, nói không chừng người trong thôn này đều là cao thủ hàng đầu.
- Cao thủ hàng đầu?
Kiều Tuyết Doanh nhìn những người ở xa xa.
- Hoàn toàn không nhìn ra được, tuy trên người một số người có dao động nguyên khí, nhưng tu vi ngay cả ngươi cũng không bằng, khẳng định không tính là cao thủ.
- Cái gì gọi là ngay cả ta cũng không bằng?
Tổ An lập tức trở nên kích động, lúc này mới phát hiện tay hai người không biết từ lúc nào lại nắm lấy nhau.
Chú ý thấy một màn này, hai người đồng thời rụt tay về.
- Chỉ là để phòng ngừa truyền tống đến nơi khác nhau thôi.
Ánh mắt Kiều Tuyết Doanh trở nên mơ hồ.
- Không sai, ta cũng nghĩ như vậy.
Tổ An cũng nghĩ, đúng gặp quỷ rồi, vì sao mình động chút lại nắm tay tiểu nha đầu độc mồm độc miệng này?
Để di dời sự xấu hổ trong lòng, Kiều Tuyết Doanh vội vàng nói:
- Đúng rồi, ta cảm thấy nữ nhân đó không thể tin được, nàng đã bị phong ấn trùng trùng ở nơi này, chứng tỏ cũng là nhân vật rất nguy hiểm, nếu chúng ta thả nàng ra, đến lúc đó căn bản không có thủ đoạn chế hành, chỉ sợ vạn nhất nàng không trị liệu cho Sở đại tiểu thư hoặc là trở mặt, vậy chúng ta sẽ nguy hiểm.
Tổ An biết nàng đang nói Mị Ly:
- Điểm này thì ta cũng biết, nhưng hiện tại chúng ta không có phương pháp khác, trừ khi chúng ta tình nguyện trơ mắt nhìn Sơ Nhan bị huyết tế.
Kiều Tuyết Doanh lâm vào trầm mặc, hai người có thể thừa cơ chạy trốn, nhưng Sở Sơ Nhan sẽ xong đời, bất kể từ mặt nào mà nói, nàng đều không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tổ An nhìn thôn trang ở xa xa:
- Hiện tại cứ chuyên tâm đối phó Thiên chi phong ấn này đi, với cái tính nước tiểu của hai phong ấn trước cho thấy, chúng ta rất có thể sẽ chết ở đây.
Kiều Tuyết Doanh ừ một tiếng, cũng thầm ngưng thần đề phòng, may mà vừa rồi linh dược của Tổ An khiến nàng đã gần khôi phục, tuy chưa đến trạng thái đỉnh phong, nhưng hiện giờ cũng có năng lực tự bảo vệ mình.
Hai người đi đến cửa thôn, vốn muốn tìm thôn dân địa phương hỏi một chút, ai ngờ chó đang phơi nắng ở cửa thôn bỗng nhiên nhảy lên, sủa hai người.
Lúc ban đầu lúc ban đầu còn tưởng rằng đối phương là hung thú, nhưng nhìn một lúc, hoàn toàn chính là bộ dạng chó vườn Trung Hoa trong ký ức, đối với người tu hành của thế giới này mà nói là không hề có uy hiếp.
Có điều thanh âm của nó rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của thôn dân, không ít người cầm cuốc đòn gánh, vẻ mặt cảnh giác vây tới, tráng hán đi trước trầm giọng nói:
- Các ngươi là ai, tới đây làm gì?
Tổ An tiến lên chắp tay nói:
- Xin chào, chúng ta vừa hay đi ngang qua lại lạc đường, không biết đây là nơi nào?
Tráng hán đó nhướng mày:
- Nhìn bộ dạng lấm la lấm lét của ngươi hơn phân nửa là đào phạm, mau rời khỏi đây đi, nếu không chúng ta báo quan bắt ngươi đó!
Tổ An:
- ...
Cái quỷ gì thế, nói ta giống đào phạm thì cũng thôi, sao lại bảo ta lấm la lấm lét, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta lấm la lấm lét?