Chương 3626: Tỷ phu, đau! (3)
Chương 3626: Tỷ phu, đau! (3)Chương 3626: Tỷ phu, đau! (3)
- Không có gì.
Sở Ấu Chiêu không tiện giải thích, chỉ cần Thanh Hà muội muội cũng ưa thích Tổ đại ca liền dễ làm...
Lúc này trong phòng bỗng nhiên truyền đến thanh âm kinh hô của Sở Hoàn Chiêu.
- Tỷ phu, nhẹ chút, đau quá!
Sở Ấu Chiêu và Mộ Dung Thanh Hà trừng to mắt, hai người này đang làm gì?
- Tổ đại ca nhìn hào hoa phong nhã, không nghĩ tới lỗ mãng như thế.
Khuôn mặt Mộ Dung Thanh Hà đỏ bừng nghĩ.
- Vì sao tỷ phu lại như vậy, rõ ràng hản là của ta. Sở Ấu Chiêu nghĩ như thế, lại không có ý tứ nói ra.
Cuối cùng trong lòng phiền muộn, lôi kéo Mộ Dung Thanh Hà đi ra ngoài.
- Ra ngoài, đừng nghe những sự tình bẩn thỉu này.
- A, sao Sở ca ca ngươi tức giận như vậy?
- Hóa ra đây không phải tỷ ngươi.
- Nếu thật là tỷ ta ngược lại tốt, cha †a còn không vui chết.
Lại nói lúc này trong phòng, Tổ An tức xạm mặt lại, nhìn chằm chằm thiếu nữ trước người.
- Ngươi có thể đừng kêu loạn hay không.
Hai mắt Sở Hoàn Chiêu đẫm lệ nhìn hắn. - Tỷ phu, xác thực rất đau, ta nhịn không được.
Tổ An.
Bởi vì tài liệu Tẩy Tủy Đan chỉ sợ một lát không thu thập đủ, hắn chỉ có thể trước giúp những cô gái nhỏ này đề cao chút tư chất.
Tư chất này, một mặt là giảng ngộ tính, một phương diện khác là nhìn điều kiện thân thể.
€ó ít người kinh mạch nhỏ như lông tóc, có ít người kinh mạch như ống nước, tư chất cái sau tự nhiên hơn xa cái trước.
Tẩy Tủy Đan có thể tăng lên cả hai, hiện tại Tổ An chỉ có thể tạm thời đề cao điều kiện thân thể.
Hảẳn quyết định trước dùng nguyên khí của mình đả thông kinh mạch cho các nàng, sau khi kinh mạch mở rộng, Tiểu Chiêu tu luyện sẽ làm ít công to.
Nói dễ, làm lại khó.
Phải biết kinh mạch là bộ phận yếu ớt nhất của nhân thể, những kinh mạch nhỏ như lông tóc kia càng rất khó chịu đựng được ngoại lực, trừ khi là người tu vi cực cao, không tiếc hao tổn tu vi giúp đỡ phát triển, nhưng nửa đường chỉ cần sơ ý một chút, cũng rất dễ dàng làm kinh mạch của mục tiêu đứt đoạn mà chết.
Cho nên trong hiện thực, làm như vậy rất ít, thu được so với trả giá quá thấp, chỉ có bô lão gia tộc mới lấy nguyên khí ôn dưỡng thân thể cho con cháu thiên phú cao cấp nhất.
Nhưng đối với một số con cháu tư chất bình thường, cho tới bây giờ không có người làm như vậy, một là rất dễ dàng hao tổn công lực của người thi thuật, hơi không cẩn thận sẽ dẫn đến bao năm khổ tu uổng phí; thứ hai, là kinh mạch quá chật hẹp yếu ớt, lấy ngoại lực mở rộng độ khó khăn cực cao, có thời gian này còn không bằng bồi dưỡng mấy sự tình tư chất càng tốt hơn.
Nhưng Tổ An lại không có những lo lắng này, hắn không có gia tộc phải phụ trách, làm việc toàn bằng yêu thích mà thôi, hắn cảm thấy Tiểu Chiêu đáng giá, tự nhiên không tiếc hao tổn nguyên khí trợ giúp nàng.
Huống chỉ hẳn tu Thao Thiết Thôn Thiên Quyết cực kỳ đặc biệt, trước đó đại chiến, vốn hấp thu không ít nguyên khí, vừa vặn có thể dùng giúp đỡ Tiểu Chiêu.
Hơn nữa lấy cảnh giới của hắn hiện tại, cùng với trình độ khống chế nguyên khí, tự nhiên có thể giảm nguy hiểm xuống đến thấp nhất. - Ngồi xuống, chớ lộn xôn, hiện tại là đang mở rộng kinh mạch cho ngươi, không cẩn thận sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Tổ An nhắc nhở.
- Không có việc gì, nếu tỷ phu làm ta tàn phế, vậy ta cả đời ỷ lại vào ngươi.
Sở Hoàn Chiêu cười hì hì nói.
Tổ An.
Cũng không biết nên khen cô nàng này gan lớn hay vô tri.
Ngón tay không ngừng điểm lên thân thể đối phương, không thể không nói thân thể thiếu nữ xác thực rất mềm mại, hoàn toàn không phải một khái niệm như Hoàng Hậu Liễu Ngưng, đâm ở phía trên đều sợ dùng quá sức làm hư.
Đột nhiên Tổ An cảm thấy có chút buồn cười, Linh Tê Nhất Chỉ rõ ràng tràn ngập sát phạt, lại bị hắn khai phát thành bộ dáng hiện tại, sau khi người sáng lập biết chỉ sợ sẽ tức chết. ....
Lại nói lúc này giữa sườn núi, có hai người đang sóng vai lên núi, một người vớ đen chân dài, vẻ mặt lãnh đạm, tự nhiên chính là Khương La Phu.
Chỉ bất quá trung niên bên người râu cá trê, cả người nhìn có chút bỉ ổi.
- Không nghĩ tới ngươi sẽ trở về.
Khương La Phu lạnh lùng nói.
Trung niên thở dài.
- Lão sư qua đời, ta làm sao có thể không trở lại thăm viếng.
- Lão sư qua đời ở trong bí cảnh, không biết khi ấy như thế nào.
Trên mặt Khương La Phu có chút ưu thương.
Trung niên trầm mặc. - Ta hỏi Tế Tửu mới kia, hắn là người chứng kiến lão sư trước khi chết, đúng, người kia đến cùng là ai, sao ngươi một mực không nói?
- Là người quen cũ của ngươi.
Ánh mắt Khương La Phu phức tạp, tựa hồ nhớ tới tỷ tỷ.
Trung gian tự nhiên chính là Kỷ Đăng Đồ, cũng là nhị đệ tử của lão Tế Tửu.
- Người quen cũ?
Kỷ Đăng Đồ nhất thời có chút không hiểu, nhưng đối phương thủy chung không nói rõ, để hắn có chút ngứa ngáy khó nhịn.